"Nhìn ra đạo lý trong này chưa?" Vân Sư hít sâu một hơi không khí mang chút mùi lò nung:
Ôn Nhu ngẫm nghĩ chốc lát:" Nông nhân nơi này có vẻ tự tin hơn nông nhân chỗ khác, thấy hai chúng ta cũng không dừng lại."
"Ngươi có biết cả năm được ăn uống no đủ, tới cuối ngày còn dư vài đồng, không cần phải lo mai sống bằng cái gì, có ý nghĩa thế nào không?"
"Tức là họ giàu có."
"Sai, có nghĩa là họ không mong muốn gì hơn nữa. Một điều mà chắc ngươi chưa để ý, nữ tử trẻ ở Khúc Giang lý nhiều hơn các lý phường khác, người có thai cũng nhiều hơn. Đây chính là điều ta muốn ngươi thấy, ngươi nghĩ đi, khi nào hiểu rồi sẽ biết so với nó chuyện dùng mánh khóe thủ đoạn kiếm chút lợi lộc, sẽ vô cùng nực cười."
Tằng Nhị Ngưu mặc y phục vô cùng chỉnh tề, không chỉ áo bào sạch sẽ, ngay cả giày vải đen dưới chân cũng không dính ít bụi.
Móng tay cắt gọn gàng, không có đất nhét trong kẽ, đứng trong đám đông rất dễ nhận ra.
Nhị Ngưu đi tới đâu, ai nấy cúi đầu, lại còn nhường đường, cảnh tượng này vừa vặn lọt vào mắt Vân Sơ và Ôn Nhu.
Hai người họ không hề thấy Nhị Ngưu bày ra điệu bộ này giữa thôn dân có gì sai, ngược lại nhìn thấy uy vọng của hắn, thấy hắn quản lý nơi này rất tốt.
Vân Sơ muốn bách tính Khúc Giang lý thay đổi cách sống, đừng để có cuộc sống tốt đẹp mà vẫn sống như ăn mày.
Rõ ràng Nhị Ngưu đã hoàn thành nhiệm Vân Sơ giao cho.
Ngọn đồi đất ở Khúc Giang lý đã hai đi bảy phần rồi, còn lại ba phần đoán chừng đủ duy trì lò gạch nơi này một năm thôi.
Nhị Ngưu đã nói với thôn dân, sau này phàm là thôn dân muốn xây nhà, chỉ có thể xây ở ngọn đồi đất đã bị nung thành gạch ngói. Đất đai nơi này cực kỳ cằn cỗi, nhưng chỉ cần sống ở nơi này trăm năm, nơi đây sẽ thành đất tốt trồng lương thực.
An bài này trông có vẻ không hề gây chú ý, nhưng đó là cách thức sử dụng đất đai một cách tuần hoàn rất cao minh, vô cùng cao minh.
"Thay đổi ngươi nói là chỉ cái này?" Ôn Nhu chỉ những ống khói phun khói đen ra ngoài, hắn vẫn chưa nắm bắt được ý đồ của Vân Sơ:
Vân Sơ không trả lời mà dẫn Ôn Nhu vào văn phòng của Nhị Ngưu, lấy sổ sách ra, chỉ khoản dư trên đó:" Thay đổi là ở đây?"
Ôn Nhu cầm lấy xem:" Có lợi nhuận, nhưng không nhiều."
"Không cần nhiều, nơi này chỉ cần tiền tích góp tới số lượng nhất định sẽ phải tiêu đi, nếu khoản dư quá nhiều chứng tỏ Nhị Ngưu đang lười biếng."
"Ta hiểu rồi, ngươi đang bồi dưỡng cho người ở đây tâm thái cao hơn người khác một bậc, vì sao?"
Vân Sơ giơ ngón tay cái lên tán thưởng:" Chỉ có như thế người khác mới nhìn vào mà học theo, chứ không cần phải là chúng ta ấn đầu họ bắt học. Khác biệt trong chuyện này lớn cỡ nào hẳn ngươi biết rõ."
Ôn Nhu tất nhiên biết, khiếp đảm nhìn vân Sơ với vẻ không tin nổi:" Ngươi, ngươi đang muốn thay đổi nhân tâm của Đại Đường ... Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ngươi đánh giá ta quá cao rồi, như ta đã nói, hiện ta chỉ muốn thay đổi tòa thành này thôi." Vân Sơ ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này mặt trời vẫn gay gắt, hơi nóng bốc lên làm thành Trường An lờ mờ vặn vẹo ở đường chân trời, chẳng hề bắt mắt:
Đối diện với cảnh trí ấy, Ôn Nhu phải thừa nhận, nếu như bọc vàng bạc lên thành Trường An, nó sẽ chói mắt tới không ai dám nhìn thẳng.
Cùng lúc đó bên trong thành Trường An, Ân Nhị Hổ hôm nay tới một quán ăn chuyên bán hồn đồn, hắn chẳng chọn chỗ ngồi, kiếm bừa một nơi có thể nhìn rõ cửa ngồi xuống.
"Một bát hồn đồn, nửa cân thịt lợn, một bầu rượu.
Đây là lần đầu tiên Ân Nhị Hổ tới cái quán hồn đồn này, trông có vẻ lâu đời rồi, hơi xuống cấp, trong quán chỉ bảy tám cái bàn, không nhiều. Hắn nhìn về phìa quầy, ở đó có treo tấm biển ghi tên món ăn cùng cả hình vẽ minh họa dễ nhận ra, thuận miệng gọi ba món.
Trương Xung ngồi ở vị trí gần cửa sổ ăn hồn đồn, có điều rõ ràng hắn không tập trung vào ăn uống, bát hồn đồn bị hắn dùng đũa quấy nát rồi vẫn chưa ăn được bao nhiêu.
Ân Nhị Hổ tới làm Trương Xung hưng phấn trong chốc lát, nhưng Ân Nhị Hổ lại không đền gần bàn hắn ngồi, hắn liền thất vọng.
Tất cả đều lọt vào mắt Ân Nhị Hổ, nhưng hắn không có bất kỳ biểu hiện gì.
Mặc dù hôm nay là ngày đưa tiền cho Trương Xung, cũng là ngày Ân Nhị Hổ giám sát Trương Xung , nhưng nhìn biểu hiện của Trương Xung , Ân Nhị Hổ quyết định cắt đứt qua lại với tên này.
Hỏa kế đưa tới một bát hồn đồn, thịt lợn nấu rất nhừ, bắt chước thịt lợn kho của nhà ăn lớn phường Tấn Xương, nhưng không xử lý đúng cách, chưa trừ đi được mùi hôi của lợn.
Rượu rất nhạt, uống một cái là biết cho thêm nước rồi.
Bây giờ quán ăn toàn bộ Trường An, phàm cái nào còn muốn kinh doanh được thì phải học nhà ăn lớn phường Tấn Xương, những món ăn nơi đó đã vang danh khắp nơi, phàm là người đã từng ăn là khen ngon.
Cho nên món hồn đồn đơn giản này thành loại thức ăn có thể thấy khắp nơi ở Trường An.
Chỉ mới sống tử tế được hai năm thôi mà Trương Xung rõ ràng không ăn nổi loại món ăn thô sơ này nữa, cả bát hồn đồn vẫn còn dư quá nửa, hồn đồn vốn nóng hôi hổi cũng lạnh ngắt, chứng tỏ hắn ngồi đây đã lâu mà chẳng ăn.
Khiến Ân Nhị Hổ không muốn tới gần Trương Xung không phải là vì chuyện đó, mà là một người đọc sách ăn mặc chỉnh tề.
Thực ra người đọc sách này cũng không có nhiều điểm khả nghi, hắn chừng hai tư hai lắm tuổi, mặc một bộ nho phục xanh nhạt đã giặt tới mạc màu, chứng tỏ gia cảnh không tốt. Thân thể trông hơi béo, ăn thức ăn thô lậu này mà rất ngon lành, dung mạo không quá nổi bật, chỉ có đôi mắt do bị búi tóc buộc quá chặt mà xếch lên, đôi mắt đó còn quá sáng.
Ân Nhị Hổ cảm giác một người thế này sẽ không tới loại quán ăn bẩn thỉu tầm thường như thế.
Người ta đã tới, ắt phải có mưu đồ.
Lúc này người trong quán không ít, đa phần là người lao động chân tay thô kệch, ăn uống nhồm nhoàm, nếu có loại nhân vật nào khiến người ta hứng thú, chắc chỉ có mình và Trương Xung.
Ân Nhị Hổ lập tức nghĩ tới mấy vụ án đang khiến đám người Đại lý tự nổi điên lùng sục khắp nơi.
Dù chỉ một phần vạn đáng nghi thôi, vẫn phải bỏ Trương Xung.
Ân Nhị Hổ hơi tiếc, dù sao võ công của Trương Xung khá lắm, khi ở phương nam, tên này gom được trong lều hai mươi cái thủ cấp.
Nhưng giờ kẻ này có vấn đề rồi.