Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 407 - Q2 - Chương 187: Khiêu Chiến Của Địch Nhân Kiệt. (2)

Q2 - Chương 187: Khiêu chiến của Địch Nhân Kiệt. (2) Q2 - Chương 187: Khiêu chiến của Địch Nhân Kiệt. (2)

Ân Nhị Hổ nhanh chóng ăn xong bát hồn đồn, tu một hơi hết sạch rượu, bảo hỏa kế giúp hắn gói thịt lợn lại, thứ này Tú Nương thích ăn lắm.

Hắn thong dong xách gói lá sen rời cái quán nhỏ, từ lúc vào tới lúc ra chẳng hề dừng lại, cứ như chuyên môn tới đây ăn một bữa vậy.

Hắn không biết, Địch Nhân Kiệt vốn đã nhắm vào hắn rồi, nhưng hành vi cuối cùng của hắn khiến Địch Nhân Kiệt loại bỏ hoài nghi. Bởi vì người ăn bát hồn đồn rẻ tiền, uống thứ rượu pha, nhưng để lại thịt lợn ngon lành mang đi, chắc chắn là người có gia thất.

Từ lúc bị Đại lý tự khanh bí mật điều từ Tịnh Châu tới Trường An, Địch Nhân Kiệt bắt đầu tiếp nhận hai vụ án xảy ra với người Thổ Phồn.

Vụ án sứ giả Thổ Phồn bị diệt môn xảy ra khá lâu, khi Võ Duy Lương tiếp nhận thì hắn chỉ chăm chăm vào vơ vét, chẳng điều tra ra chút gì hữu dụng để làm manh mối. Cho nên Địch Nhân Kiệt tra từ vụ án cầu Hàm Dương có vô số người chứng kiến.

Khi Địch Nhân Kiệt tới cầu Hàm Dương vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh, trong đầu nghĩ lại bức vẽ hiện trường do người Đại lý tự làm, một cảnh mưu sát đẫm máu sống lại trong đầu hắn.

Vụ án này đã thành tảng đá lớn đè lên người đám huân quý Trường An rồi, không mau mau bắt được hung thủ, đám huân quý đó sẽ đóng chặt cửa không đi đâu hết.

Người có tiền không ra ngoài, chuyện làm ăn ở phường Bình Khang kém đi không ít, bách tính bình dân ở chợ Tây ỷ vào mạng mình không đáng tiền nên không sợ, vẫn nhốn nháo tấp nập. Chợ Đông mà chỉ nhà phú quý mới đi thì có thể nói là vắng tanh rồi.

Ai có thể gây ra vụ án ảnh hưởng khủng khiếp như vậy, Địch Nhân Kiệt cực kỳ hứng thú với vụ án này.

Sau khi về Đại lý tự, hắn thẩm vấn lại phạm nhân, còn là chính mình thẩm vấn cả đêm, vắt kiệt thứ mà phạm nhân biết.

Tiếp đó lật lại quyển tông thẩm vấn của hình bộ, từ trong đống vụ án chất cao như núi lôi ra ba người chết có bối cảnh rất giống phạm nhân trong thời gian sau khi xảy ra vụ án. Vì sau khi vụ án xảy ra, quan phủ hào phóng treo thưởng hòng chia rẽ nội bộ đám tặc nhân, Địch Nhân Kiệt cũng tán đồng cách này. Có điều trong mắt người Đại lý tự, biện pháp này thu được hiệu quả không lớn, chỉ có một kẻ tới đầu thú hòng nhận tiền thưởng nhưng chẳng khai ra được mấy thông tin.

Địch Nhân Kiệt nhìn theo cách khác, quan phủ đã công khai treo thưởng, kẻ địch ắt đề phòng, không thể nào chỉ có một kẻ động lòng, vậy khả năng cao, còn những tên khác nữa bị nhưng bị giết người bịt miệng.

Quả nhiên hắn tìm ra ba quân nhân giết rất đáng ngờ, cuối cùng hắn đưa ra kết luận, người gây ra vụ án kinh thế hãi tục ấy hẳn là quân nhân Đại Đường.

Còn là quân nhân từ chiến trường phương nam trở về.

Địch Nhân Kiệt lập tức cho người điều tra toàn bộ số phủ binh từ phương nam về, điều kiện thứ nhất là lành lặn không mang thương tật, còn sức chiến đấu. Thứ hai là những người sống một mình, và cuối cùng là không có công việc rõ ràng, nhưng lại sống không tệ.

Trương Xung chính là một trong số người như thế, còn là người không có vương bận gì.

Chỉ cần Địch Nhân Kiệt muốn tra, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra tên Trương Xung này thường ngày không làm gì cả, không có nguồn kiếm tiền, nhưng lại sống không tệ. Mặc dù không thể nói là đại phú đại quý gì, nhưng ở Trường An mà nói dứt khoát được tính là cuộc sống hàng nhất đẳng, chi tiêu một tháng vượt qua giới hạn bổng lộc của quan viên cửu phẩm.

Địch Nhân Kiệt không hứng thú với Trương Xung, hắn biết đám người này giống nghi phạm, chỉ là thứ công cụ mà thôi, người đem đám công cụ này tập hợp lại mới khiến hắn hứng thú.

Thế nên sau khi phát hiện Trương Xung, Địch Nhân Kiệt không vội làm gì hắn, chỉ phái người ngầm theo dõi, hôm nay phát hiện hắn đột nhiên tới cái quán nát, không giống hành vi thường ngày, nên đích thân tới xem hắn chuẩn bị gặp ai. Vì theo lời tên phạm nhân tới đầu thú khai, người liên lạc chủ động tìm tới họ ở quán ăn.

Trương Xung ở trong cái quán nhỏ đó suốt một buổi chiều, tới khi trời tối mới rời đi, nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ thất vọng lắm.

Địch Nhân Kiệt không ở cái quán nhỏ đó lâu, ăn xong là đi, vì nghĩ thấy người Trương Xung hẹn sẽ không đến, hoặc phát hiện ra vấn đề gì mà không tiếp xúc.

Trong đầu nghĩ lại những người trong quán đã gặp hôm nay, tới gương mặt Ân Nhị Hổ, hắn dừng lại một chút, có điều sự hoài nghi của hắn bị nụ cười hạnh phúc của Ân Nhị Hổ khi mang gói thịt về làm xua tan.

Một kẻ làm chuyện âm u không có nụ cười hạnh phúc tự nhiên như thế.

Địch Nhân Kiệt tiếp tục an bài bộ khoái tinh nhuệ bám sát Trương Xung.

Trương Xung đã bị hắn phát hiện ra, thế nào tên ác đồ kia cũng biệt, sẽ tìm tới Trương Xung để giết người bịt miệng.

Lúc đó Địch Nhân Kiệt kéo cả ổ ra.

Trên đường về Đại lý tự đi qua phường Tấn Xương, Địch Nhân Kiệt hơi do dự, cuối cùng không vào, dù sao tên đó cũng ở trong thành, vội gì chứ? Về tiếp tục đọc quyển tông thì hơn, nếu tìm ra được vài kẻ như Trương Xung, cơ hội bắt ác đồ đứng sau lưng sẽ cao hơn nhiều.

Ân Nhị Hổ giúp Tú Nương sửa đại môn.

Cửa trước kia bị người ta đá hỏng, từ đó trở đi đại môn nhà Tú Nương chưa từng sửa chữa.

Sau khi Ân Nhị Hổ đánh cho tên sắc quỷ ác ôn Trị An tới giờ vẫn nằm giường không bò dậy nổi, chuyện làm ăn của Tú Nương cũng hỏng.

Cho nên Ân Như Hổ dứt khoát làm lại đại môn cho nằng, vật liệu dùng gỗ tốt chắc chắn, dùng cả then cài bằng sắt, muốn vào được phải dùng chùy công thành.

Nghe thấy tiếng gõ cửa Tú Nương hoan hỉ mở đại môn mới ra, Ân Nhị Hổ đưa cho nàng một cái bọc lá sen.

"Thịt kho đấy, làm không ngon, so với thịt kho ở nhà ăn lớn thì kém xa lắm, ta đi làm việc thuận tiện mua, nàng ăn tạm đi. Mấy ngày nữa ta rảnh rỗi tới phường Tấn Xương sẽ mang tới cho nàng thịt kho ngon nhất."

Tú Nương hơi thất vọng:" Không vào à?"

Ân Nhị Hổ nhìn dấu chân chi chít trên cánh cửa mới, cười nói:" Ta đi làm ít việc, nàng ăn thịt đi, trời nóng quá, để lâu hỏng đấy."

Nói xong đi ngay.

Đưa mắt tiễn Ân Nhị Hổ rời đi, Tú Nương vội vàng đóng cửa lại, người tới chỗ nàng chỉ có Ân Nhị Hổ gõ cửa tử tế, chứ không đá cửa.

Nhà Trị An cách nhà Tú Nương không xa, chỉ một con đường thôi, hắn bị nội thương rất nặng, tới tận hôm nay mới có thể miễn cưỡng rời giường, kéo lê hài trong sân hóng mát.

Sau đó hắn thấy đại môn bị vỡ nát ở chính giữa, không đợi hắn kịp kêu, một tráng hán cao quá bảy thương đi qua cánh cửa tan nát bước vào.

Trị An vội chắp tay:" Hảo hán ..."

Còn chưa kịp nói hết Ân Nhị Hổ đã vươn tay tóm lấy cái đầu hắn, đập mạnh vào cái cây bên cạnh, cành cây cứng rạch rách da mặt hắn, máu chảy ra ròng ròng.

Trị An nổ đom đóm mắt thấy mình sắp chếp rồi, ngã xuống đất, run run:" Hảo hán, tiểu đệ sai ở chỗ nào?"

Ân Nhị Hổ lấy cái ghế dài, chẹt lên cổ Trị An:" Ngươi sai người đá cửa nhà Tú Nương phải không?"

Trị An rối rít nói:" Không phải ..."

Ân Nhị Hổ ngồi xuống ghế, thanh ngang dưới ghế đè lên cổ Trị An, hai mắt hắn trắng dã, quẫy đạp sắp đứt hơi Ân Nhị Hổ mới nhấc ghế lên:" Còn ai nữa."

Đợi Trị An báo ra mấy cái tên, Ân Nhị Hổ rút chân ghế, trong ánh mắt kinh hoàng của Trị An, đập mạnh vào xương bánh chè.

Bình Luận (0)
Comment