Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 408 - Q2 - Chương 189: Thuốc Nổ Lại Gây Họa Rồi.

Q2 - Chương 189: Thuốc nổ lại gây họa rồi. Q2 - Chương 189: Thuốc nổ lại gây họa rồi.

Khi Ân Nhị Hổ quay về nhà Tú Nương, không đợi hắn gõ cửa, cửa mở ra Tú Nương đợi bên cửa.

"Sau này hỏi rõ rồi hẵng mở cửa."

"Không phải hỏi, ta nghe ra tiếng bước chân của chàng, ta làm bánh canh thịt lợn ngon lắm, chàng ăn không?

"Sau này gọi là mỳ, đừng gọi bánh canh nữa."

Tu Nương mân mê góc áo:" Chàng ăn mỳ thịt lợn không?"

Ân Nhị Hổ gật đầu:" Ăn, ta ăn khỏe lắm, múc nhiều một chút."

Rất nhanh Tú Nương bê ra một bát mỳ cực lớn, lần này trong bát mỳ có rất nhiều thịt lợn.

Ân Nhị Hổ ăn một miếng, sau đó nghiền ngẫm nói:" Lần sau rắc thêm ít hồ tiêu, nước canh sẽ ngon hơn."

Tú Nương cúi đầu:" Không có hồ tiêu."

Ân Nhị Hổ nghĩ một lúc nói:" Vậy cho ít bột thù du đỏ."

Tú Nương gật đầu, ăn bát mỳ nhỏ của mình.

Ân Nhị Hổ đã ăn hồn đồn rồi, không đói mấy, vớt ít mỳ chia sang bát Tú Nương, Tú Nương nhận lấy, không nói gì cả, hai người cứ thế im lặng ăn mỳ trong tiểu viện tử rách nát.

Lúc đó Vân Sơ cũng đang ăn cơm tối.

Hôm nay Vân gia cũng ăn mỳ, nhưng nội dung trong bát mỳ của Vân Sơ phong phú hơn nhiều, không có ớt, trù nương cho vào không ít hồ tiêu, làm bát mỳ trông chán không thể tả.

"Thời gian tới đừng ra ngoài, có chơi thì cũng chơi trong phường thôi, nếu có thể không ra ngoài thì đừng ra." Vân Sơ vừa ăn mỳ vừa cảnh cáo lão bà và muội tử:

Lão bà thì không cần lo, bụng to thế kia thì đi đâu được, ngược lại Vân Na gần đây cứ hay chạy tới phủ Lý Thận, không ra làm sao cả.

Quả nhiên Vân Na hỏi ngay:" Vì sao?"

"Vì xưởng thuốc nổ thuộc viện nghiên cứu vũ khí làm mất 500 cân thuốc nổ, nay ai ai cũng kinh hoàng, trời mới biết lúc nào đó, chỗ nào đó nổ bùm một cái."

Giao tình hai nhà không tệ, Ngu Tu Dung hơi lo:" Vậy chẳng phải Lưu công gặp họa rồi à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không liên quan tới Lưu Nhân Quỹ, sau khi biểu diễn thuốc nổ ở quân giáo trường xong, ông ấy từ chức về làm huyện lệnh Trường An rồi."

Chuyện xảy ra ngay ngày hôm sau Lưu Nhân Quỹ từ chức, ông ta cũng tinh lắm, biết tiếp tục làm việc này sẽ hết sức nguy hiểm, nên công thành danh toại một cái là rút lui.

Mà sau khi thuốc nổ thể hiện uy lực, không thiếu người muốn nhảy vào thay thế ông ta.

Lưu Nhân Quỹ biết phối phương, nên không ai nghi ngờ việc này.

Ngu Tu Dung xoa bụng lo lắng nhìn Vân Na đang cúi đầu ăn mỳ bên cạnh, nha đầu béo thì nằm trong nôi, bốn vó chổng lên trời không chịu yên phận:" Phu quân, Trường An ngày càng bất ổn rồi, thiếp thân thấy quan viên càng lớn càng nguy hiểm, phu quân cứ làm quan nhỏ thôi, như vậy trong nhà mới yên tĩnh."

Vân Sơ gật đầu, thấy Ngu Tu Dung nói rất có lý.

Con khỉ già từ khi về Vân gia là rơi vào trạng thái ngủ đông, một ngày mười hai canh giờ thì có tới mười canh giờ là ông ta ngủ.

Có điều lạ lắm, ông ta ngủ suốt mà chuyện Vân Sơ vừa biết, không ngờ ông ta cũng biết.

"Mất năm trăm cân thuốc nổ à?"

Vân Sơ vừa tới phòng Con khỉ già, ông ta vẫn nhắm mắt đã mở miệng.

"Đúng thế, giờ ai cũng muốn biết 500 cân thuốc nổ này chạy đi đâu rồi, ta thì nghĩ khả năng cao nhất là hoàng đế."

Con khỉ già lười nhác nói:" Không phải hoàng đế vừa ăn cướp vừa la làng thì là Trường Tôn Vô Kỵ làm, không có khả năng thứ ba. Nếu là hoàng đế lấy đi thì vị bệ hạ này không đơn giản đâu."

Vân Sơ hỏi:" Nếu Trường Tôn Vô Kỵ lấy đi thì sao?"

"Thì ông ta tới giờ chết rồi." Con khỉ già làu bàu xong liền nhắm mắt lại:

Vân Sơ tới là muốn hỏi số thuốc nổ đó có phải do Con khỉ già lấy mất không, ông ta đã nói thế thì không phải rồi.

Trở về thư phòng, Vân Sơ ước tính mình và năm trăm cân thuốc nổ bên nào nặng bên nào nhẹ, cuối cùng đưa ra kết luận, mình chưa đáng để người ta dùng tới 500 cân thuốc nổ để giết, thế là lòng vui vẻ hẳn.

Bà nương Ngu Tu Dung đại khái cũng nghĩ như thế nên mới uyển chuyển nói không cần làm quan lớn, có viên quan nhỏ trong nhà đủ có thể diện rồi.

Vân Sơ lại lần nữa dặn Vân Na thời gian tới đừng đi tìm Lý Thận, nếu thuốc nổ bị Lý Trị lấy mất, nói không chừng hắn buồn chán đem ra thử trên người đệ đệ.

Ở Đại Đường mấy năm rồi, theo như hiểu biết của y, người Lý gia ít nhiều có chút vấn đề tâm lý.

Nhất là họ rất thích giết huynh đệ tỷ muội của mình, giống lời Ôn Nhu nói hôm đó, giết vài người nhà, sau đó cảm thụ cảm giác nhộn nhạo trong thân thể vừa hạnh phúc lại bi thương.

Toàn lũ biến thái.

Nha đầu béo Ngọc Nô Nhi hôm qua đột nhiên chống hai chân đứng lên, miệng gọi ra hai chữ chẳng có ý nghĩa gì "mẹ mẹ".

Nói vô nghĩa vì chẳng ai dạy nó nói hai chữ đó, đây chắc là bản năng thiên phú của con người.

Gần như tất cả các ngôn ngữ trên thế giới này, từ gọi mẹ đều không khác nhau là bao.

Đáng tiếng mẹ của đứa bé này không muốn gặp nó.

Vân Sơ hoài nghi có lẽ trong lòng Vũ Mị mang sự áy náy lớn với nha đầu béo nên mới né tránh nó, vì chỉ cần thấy đứa bé này, nàng sẽ nhớ tới ý nghĩ ác độc từng nảy ra trong đầu.

Những đứa bé thoát chết thường thường đều có trời chiếu cố, cho nên đứa bé này dễ nuôi lắm, chỉ cần bế nó, cho nó ăn là được rồi. Nó không khóc, nó không quấy, rất biết tự chơi một mình, Vân Sơ thậm chí cho rằng nó biết mình bị mẹ bỏ rơi.

Nó là đứa bé thiệt thòi, nên Vân Sơ cô tình bồi dưỡng tình cảm giữa Lý Hoằng và Ngọc Nô Nhi, cho dù Lý Hoằng thích dùng muội muội làm đệm thịt, y cũng không ngăn cản.

Một muội muội lớn lên trên lưng mình, với ca ca mà nói, sẽ có tình cảm rất đặc biệt.

Vân Sơ có kinh nghiệm ở chuyện này rồi, huynh muội họ tình cảm rất tốt.

Nhìn muội tử nhà mình vì bị cấm túc trong phường Tân Xương mà không ngừng cố tình đi qua đi lại lườm nguýt mình, Vân Sơ chỉ muốn cho một cái tát.

Thấy Vân Na vươn người lên, đưa mặt ra chuẩn bị nghênh tiếp cái tát, Vân Sơ mềm lòng, vuốt mái tóc ngày vàng vàng rực rỡ như ánh mặt trời:" Ngoan ngoãn ở nhà chơi, nếu muội nghe lời, ca ca làm bánh trứng cho."

Vân Na vẫn phụng phịu:" Muội chỉ tìm Lý Thận nhờ hắn giúp làm hai cái ngọc bài cho tiểu chất tử, tiểu chất nữ. Con khỉ già nói, ngọc thạch mang trên người lâu sẽ sinh linh trí, thành sinh mạng thứ hai của người đó."

Vân Sơ thở dài:" Làm thì làm, đừng để hắn lừa ngọc thạch của muội nhé, tên đó mà thấy ngọc thạch tốt là không còn nhân tính đâu."

"Muội không phải trẻ lên ba, sẽ không bị lừa." Vân Na lại lườm ca ca một cái, ủ rủ đi tìm Con khỉ già kể khổ:

Bình Luận (0)
Comment