Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 409 - Q2 - Chương 190: Cơn Mưa Chẳng Đúng Lúc.

Q2 - Chương 190: Cơn mưa chẳng đúng lúc. Q2 - Chương 190: Cơn mưa chẳng đúng lúc.

Mỗi năm vào tháng năm, Trường An đều có một trận mưa lớn, Vân Sơ năm nay cũng huy động mọi người cảnh giác cao độ, đề phòng thảm họa mấy năm trước tái diễn, kết quả căng thẳng cả tháng trời, sắp tháng sáu rồi mà mưa lớn chưa tới.

Đừng nói mưa lớn, đến cả trận mưa nhỏ cũng không có, bắt đầu vào mùa hè một cái, ngày nào mặt trời cũng làm việc rõ chăm chỉ, ngày ngày nhô cái mặt đáng ghét ra phả hơi nóng hầm hậm xuống.

Nước sông thấp hơn hẳn mọi năm, thuyền bè đi trong con kênh ở Trường An rất vất vả, nhiều khi thuyền hàng lớn không thể tới gần nữa, mực nước quá thấp, guồng nước năm ngoái Vân Sơ làm ở bên kênh cũng đủ nước mà quay nữa.

Giờ mọi người phải dựa vào xe đạp nước bằng chân đưa nước tới kênh, nơi không đủ xe đạp nước thì phải dùng sức người mà gánh.

Ruộng cạn khô rồi, để giữ lấy số ruộng và bông ít ỏi trong huyện, Vân Sơ đành phải tổ chức lao dịch, lần này đi làm lao dịch là người trong thành.

Theo luật pháp, người trong thành thực ra cũng phải đi lao dịch, chỉ là nhiều năm rồi không chấp hành, khiến cho người trong thành cho rằng mình không phải đi lao dịch.

Bây giờ huyện Vạn Niên đưa ra chính lệnh lao dịch, phàm là người có hộ khẩu trong huyện đều phải phái một tráng đinh đi lấy nước, cứu lương thực sắp thu hoạch cùng với bông đang trưởng thành.

Cứ tưởng chính lệnh này rất khó chấp hành, vì quan lớn, huân quý ở huyện Vạn Niên này thực sự quá nhiều.

Quản gia rất nhiều nhà không coi viên quan địa phương nho nhỏ ra cái gì, về phần việc chỉ lỗ không lãi này, tám phần là họ chẳng chịu theo.

Kết quả nằm ngoài dự liệu của Vân Sơ.

Mặc dù cả cái phủ to lớn của Lý Thận mà chỉ có một tráng đinh thì đúng là ức hiếp người ta, nhưng người ta làm theo đúng luật, mỗi hộ một tráng đinh, không hơn không kém.

Các đại hộ, huân quý khác cũng thế, dù là hộ có mấy trăm nghìn khẩu, chỉ cần chưa phân gia là người ta chỉ phái ra một tráng đinh.

Cho nên cái chính sách này, thực sự làm khó bách tính.

Nhà nào nhiều nhân khẩu còn có thể phái ra một người, nhà nào ít nhân khẩu thì đáng thương rồi, nam nhân đi một cái, nguồn kiếm tiền trong nhà không còn. Đối với những nhà tay làm hàm nhai này mà nói, mười lăm ngày lao dịch là khó khăn không khắc phục được.

Hết cách, cho dù Vân Sơ không cần lương thực trong ruộng nữa thì bất kể thế nào cũng phải giữ được bông.

Huyện nha hạ lệnh một cái, phường thị huyện Vạn Niên tiếng khóc vang vọng, bà nương hài tử giữ lấy áo nam nhân trong nhà khóc không thôi, như sinh ly tử biệt vậy.

Ưu thế huyện Vạn Niên là đông người, cho nên lòng sông đông nghìn nghịt, kênh nước mới xây dựng trong huyện chưa từng cạn.

Khi nghe Vân Sơ trách móc đám huân quý, Lưu Nhân Quỹ đứng trên kênh nước xem xét tình hình nói:" 500 cân thuốc nổ, ai mà chẳng sợ."

Nhìn ông già đã gày tới chỉ còn xương này, Vân Sơ gọi Lưu Nghĩa tới lấy một nắm thẻ trúc:" Cơm nước ở nhà ông không có mở màng gì, tới nhà ăn lớn ăn đi, cho bèo lên một chút, chắc chắn chút."

Lưu Nhân Quỹ bây giờ nhận hối lộ của Vân Sơ không ngượng tay nữa:" Không đủ, tẩu tử, chất nhi chất nữ của ngươi thời gian qua vì ta lo lắng mãi, chẳng ăn uống tử tế, ai nấy gầy gò, cũng cần tẩm bổ."

Dù nhận hối lộ của Vân Sơ, Lưu Nhân Quỹ cũng không tiết lộ gì nhiều về chuyện mất thuốc nổ, chỉ nói với y, vụ nổ trong hoàng thành là đại công thần của việc nghiên cứu thuốc nổ.

Cái này Vân Sơ tin, trong quá trình nghiên cứu, đôi khi sự cố lại vô tình tạo ra thành quả.

Trong nghiên cứu khoa học, nhân tố ngẫu nhiên đã thành tựu cho rất nhiều nghiên cứu vĩ đạo, điều này làm người ta đôi khi không rõ, một số thứ do nhân loại phát minh, hay là có thần trợ giúp trong cói sâu thảm nào đó.

Giống như lần lao dịch lớn mà Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ tổ chức này, chỉ tiến hành sáu ngày thôi đã không thể tiếp tục nữa.

Vì mưa lớn đổ xuống rồi.

Cơn mưa này tới rất đột ngột.

Chỉ chừng một tuần trà trước thôi, bầu trời còn xanh ngăn ngắt không bói ra nổi một áng mây, thế rồi một cơn gió to thổi tới, mọi người chưa kịp hưởng thụ gió mát hiếm có thì mây đen che kín trời, tia chớp hình đinh ba nối nhau xuất hiện.

Thế là cảnh tượng hùng tráng vạn người cùng nhau hợp tác cứu nạn liền tan đàn xẻ nghé gần hết, mà chỗ che mưa lại quá ít.

Đám quan viên ngu ngốc lại còn không cho phép bách tính nấp dưới những cây lớn, thế là vạn tráng đinh bị cơn mưa như trút làm ướt sũng.

Nông phu sáng nay còn muôn phần cảm tạ những người đưa nước tới ruộng nhà mình, giờ bọn họ lại kêu trời, nếu đám đó không đổ nước vào ruộng nhà mình có tốt không?

Trời đen kìn kịt, mưa rơi xối xả.

Cứ như là van nước xả ra là không sao đóng lại được nữa, mưa không ngừng nghỉ, nông phu cuống cuồng rời khỏi nơi tránh mưa, phá bờ ruộng nhà mình, dẫn số nước trước đó tốn không biết bao nhiêu công sức mới đưa vào được đi chỗ khác.

Cảnh tượng này đối với Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ mà nói thực sự vô cùng mỉa mai.

Chỉ có họ mới hiểu, lần này huy động lao dịch với người trong thành không đơn giản chỉ là một lần lao dịch, bọn họ muốn chuyện lao dịch này thành thòi quen.

Giờ hay rồi, bị ông trời phát tan nát, lòng tốt làm thành chuyện xấu, lần sau mà còn triệu tập lao dịch, nói không chừng có người nhổ nước bọt vào mặt.

Bất kể hai người bọn họ trước kia có làm bao nhiêu chuyện tốt cho cách tính, giờ đây thành danh huyện thừa làm bừa, huyện lệnh làm bậy đổ lên đầu bọn họ là cái chắc rồi.

Hơn nữa bọn họ sẽ bị các loại ngự sử ngôn quan điên cuồng công kích, vì lần này bọn họ chọc giận đám đông rồi, đám huân quý đại hộ góp sức ít nhất sẽ là quần thể công kích dữ dội nhất.

Đám người gian như quỷ đó đã từ trong chính lệnh toàn dân phục dịch lần này của Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ nhìn ra thái độ bất thiện của họ với mình.

Mưa vẫn rơi, trên trời như có lão già khốn kiếp đang vuốt râu nhìn Vân Sơ cười đểu.

Ôn Nhu cũng sắp cười tới đứt hơi rồi, lăn lộn trong quan giải của Vân Sơ nói cho y biết, ý gặp rắc rối to rồi, riêng ngự sử đài đã thu được không dưới 200 tấu chương đàn hặc hai người họ làm bừa làm bậy, gây hại cho bách tính.

Bình Luận (0)
Comment