Vân Sơ bị đàn hặc rồi, tựa hồ chỉ sau một đêm y thành kẻ thù của cả thế giới vậy, tấu chương đàn hặc không phải chỉ tới từ ngự sử đài, đa phần tới từ quan viên của tam tỉnh lục bộ, bọn họ từ các góc độ các khác nhau phân tích chính sách hại dân của Vân Sơ và Lưu Nhân Quý mang tới thống khổ và tổn hại cho bách tính.
Bọn họ lấy ví dụ hoàn toàn từ bách tính, ví dụ như nam tử duy nhất nhà nào đó bị triệu tập, làm người mẹ mù mắt trong nhà khóc tới mù mắt. Rồi nhà ai đó chỉ có một tráng đinh duy nhất có thể làm việc bị kéo đi lao dịch, khiến bà nương oa oa bị đói mấy ngày liền.
Hoang đường nhất là còn có tấu sớ tới từ ti thiên giám, lấy góc độ thiên nhân cảm ứng phân tích với hoàng đế, hành vi nghịch thiên của Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ, cuối cùng đã gây ra trời phạt.
Tóm lại lần này Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ thành chuột qua đường, ai ai cũng cầm gạch ném một phát.
Không ai để ý tới mục đích ban đầu của Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ khi thi hành pháp lệnh này là chống hạn, quan trường không quan tâm tới cái đó, bọn họ chỉ nhìn vào kết quả, làm ra chuyện xấu là phải bị trừng phạt.
Cũng may phê phán đàn hặc hai người đều là quan viên phẩm cấp thấp, cao nhất là quan viên chính ngũ phẩm, ngang với Lưu Nhân Quỹ.
Các đại lão không ra tay, vì quá mất mặt.
Vân Sơ chả hiểu ra làm sao, lần đầu tiên y bị người ta chửi tối tăm mặt mũi như vậy, chẳng lẽ người căm ghét mình lại nhiều tới mức đó sao? Mình đã sống tệ tới mức thiên nộ nhân oán như thế rồi sao?
Sợ thì không sợ, nhưng lòng có chút phiền muộn ấm ức, y tự hỏi lương tâm, mình sống cũng không quá tệ.
Vân Sơ cũng ngàn vạn lần không ngờ rằng, lần đầu tiên mình vào đại điện triều đường là bị Lưu Nhân Quỹ đàn hặc chiếm đất, lần thứ hai vào đại điện càng bị vô số người chỉ trích mắng mỏ.
Quan viên trong đại điện sẽ cởi hài ngồi trên bồ đoàn, chỉ khi nào cần phát biểu mới đứng lên, hoặc là đi ra chính giữa nói.
Bên trái là võ tướng, trên cùng là Anh công Lý Tích, bên phải là phe văn thần, đứng đầu là Triệu công Trường Tôn Vô Kỵ.
Xuất trận đầu tiên là một ngự sử của ngự sử đài, trước tiên liệt kê ra một loạt chỗ sai lầm của Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ.
Vân Sơ cầm hốt bản chăm chú lắng nghe, đến khi người ta nói xong, y không khỏi đổ mồ hôi, trước giờ luôn cho rằng mình làm rất tốt, không ngờ trong mắt người ta toàn là tội lỗi.
Từ ngày đầu làm huyện úy đã sai đánh chết người, tới bức chết hai quan viên nợ tiền, còn làm thành xương khô đem triển lãm.
Tiếp đó liệt kê ra những lỗi lầm cấp dưới y phạm phải, từng việc từng việc một đều có xuất sứ rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Nếu như đem toàn bộ tội trạng đó đặt lên người Vân Sơ, bản thân y còn thấy kéo mình đi ngũ mã phân thây cũng chẳng oan.
Cũng may cuối cùng ngự sử đó nói thêm.
"Tuy người này sai lầm rất nhiều, nhưng làm quan thanh liêm, làm việc công chính, đáng được khẳng định, sai nhiều đúng ít, xin bệ hạ phán xét."
Ngự sử mặc áo đỏ rực đàn hặc Vân Sơ xong ôm hốt bản nghiêm nghị về bồ đoàn của mình quỳ xuống, nhắm mắt lại.
Vốn còn có không ít ngự sử ngôn quan chuẩn bị ra quát mắng Vân Sơ, từ lúc vị ngựa sử áo đỏ này mắng Vân Sơ một chập, cuối cùng khen ngợi một câu, bọn họ liền không công kích nữa.
Vị ngự sử đó là Ôn Đĩnh, cha Ôn Nhu.
Khi Ôn Đĩnh bước ra đàn hặc, tới cả Lý Tích tựa hồ ngủ gật cũng mở mắt ra, đương nhiên còn có Trường Tôn Vô Kỵ liếc y một cái.
Tiếp đó Lý Trị lên tiếng, tên này nói chuyện trên kim điện, giọng chẳng có chút dao động nào, như âm thanh điện tử mà Vân Sơ hay nghe thấy ở đời sau.
Vân Sơ không bị bãi quan, cũng không bị giáng cấp, càng không bị lôi ra ngoài ngọ môn xử trảm, bị công kích dữ dội, khi xử phạt thật sự thì chỉ hởi hợt nửa năm lương bổng, 500 cân đồng.
Vân Sơ vội vàng tạ ơn, dù biết phương thức giơ cao đánh khẽ này là một thủ đoạn chính trị, y vẫn cảm thấy hoàng đế thực sự coi trọng mình, sau này phải gan óc lấy đất báo đáp mới được.
Ý nghĩ này vừa nổi lên, Vân Sơ bóp chết ngay.
Chuyện của Vân Sơ tới đó coi như là chấm dứt rồi, sau này nếu ngự sử ngôn quan còn đàn hặc y thì chỉ có thể tính tội lỗi của ngày hôm nay, sai lầm trước đó đã bị trừng phạt.
Từ đầu tới cuối Vân Sơ ù ù cạc cạc, y cứ tưởng đám người đó muốn giết mình rồi, tới mức không chết không thôi rồi cơ, theo Ôn Nhu kể, trong những tấu chương đó, y không khác gì kẻ thập ác bất xá, không giết không yên lòng dân.
Làm Vân Sơ bực bội mấy ngày, chuẩn bị không ít lời tự biện họ cho bản thân, đã lấy tinh thần Khổng Minh khẩu chiến quần nho Giang Đông. Rồi khi lên triều, đúng một người đứng ra nói, sau đó một cái án phạt rất vớ vẩn giáng xuống.
Các ngươi bày trò gì thế hả, các ngươi thừa giấy hay là thừa hơi.
Vân Sơ muốn tóm lấy từng tên quát vào mặt, đàn hặc lão tử đi chứ, lão tử chơi tới cùng.
Đợi tên quan nhỏ xíu Vân Sơ bị xử lý xong, mọi người đối diện với Lưu Nhân Quỹ nãy giờ ôm hốt bản ngồi không nhúc nhích.
Cứ như đám ngự sử ngôn quan hời hợt bỏ qua Vân Sơ là vì dồn hỏa lực vào Lưu Nhân Quỹ.
Nếu nói tội của Vân Sơ trong miệng bọn họ đủ ngũ mã phân thây thì Lưu Nhân Quỹ đối diện với lời chỉ trích khiến y cảm thấy không băm người này thành thịt vụn là có lỗi với luật pháp.
Riêng tội danh khi quân đã có sáu điều.
Tạm bỏ qua tội danh bọn họ gán cho Lưu Nhân Quỹ, chỉ nhìn từng gương mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, tựa hồ có thù giết cha cướp vợ đó. Vân Sơ chợt nhiều ra vì sao năm xưa thái tông hoàng đế bị đám Ngụy Trưng công kích tới mức nổi điên, còn cần Trường Tôn hoàng hậu an ủi.
Đám này không biết nói tiếng người, có khi tư duy chẳng phải của con người.
Chắc là Lưu Nhân Quỹ đã quá quen với chuyện này rồi, cứ đứng chính giữa đại điện, mắt khép lại ngồi đó trơ trơ, coi những lời chỉnh trích đó như rùa niệm kinh.
Đợi những kẻ đó đàn hặc tới miệng khô cổ khát, không ngờ Lưu Nhân Quỹ ôm hốt bản thi lễ với hoàng đế, hời hợt nói một câu:" Thần biết sai rồi."
Cách một lớp rèm châu, Vân Sơ không rõ vẻ mặt của Lý Trị ra sao, đoán chừng hắn đang khó xử lắm.
Phạt bổng lộc à? Nhà Lưu Nhân Quỹ chỉ còn bốn vách tường, phạt bổng lộc của ông ta, Lưu Nhân Quỹ có khi thành quan viên đầu tiên Đại Đường bị hoàng đế phạt bổng lộc mà chết đói.
Phạt đồng cũng thế thôi, theo Vân Sơ biết, khoản tiền lớn nhất trong nhà họ hiện giờ, kỳ thực chính là đống thẻ trúc dùng để ăn cơm mà Vân Sơ tặng lần trước.
Bao nhiêu tiền tích góp được trước kia được lão bà ông ta đưa về quê xây nhà rồi, nghe nói là xây được căn nhà rất lớn, rất khá … Là mái tranh.
Còn về giáng chức, giáng cấp à? Không được, Lý Trị khó khăn lắm mới đưa ông ta lên được, gần đây Lưu Nhân Quỹ lại làm một việc cực kỳ phù hợp tâm ý của hoàng đế, sao lại giáng được.
Khi Vân Sơ cho rằng Lý Trị phen này đau đầu rồi, ít nhất kiếm cớ thoái triễu, hoãn phần xử phạt đợi lần triều hội sau để về hỏi lão bà mưu mô của hắn thì Lý Trị lên tiếng:" Cái sai của Lưu khanh là mù quang nghe theo lời người khác, dù phạt cũng nên phạt kẻ đầu sỏ."
"Lỗi của Lưu khanh, phải phạt Vạn Niên huyện thừa Vân Sơ 500 cân đồng để cảnh cáo."
Vân Sơ lảo đảo, như bị một búa bổ vào đầu, y không sót tiền, chỉ là xưa nay mình quen úp nồ lên đầu người khác, vậy mà hôm nay vô duyên vô cớ bị một cái nồi đen to tướng úp lên đầu.
Cái gì mà lỗi của Lưu khanh phải phạt Vạn Niên huyện thừa Vân Sơ.