Lưu Nhân Quỹ nghe xong phán xử thì cười híp mắt quay sang chắp tay với Vân Sơ:" Làm phiền, làm phiền rồi."
Vân Sơ còn nói được cái quái gì nữa đây, sầm mặt đáp lại:" Nên thôi, nên thôi."
Lúc này vẫn còn ở trên đại điện không tiện giao lưu nhiều, hai người tiếp tục đợi hoàng đế sai bảo.
Trừng trị Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ xong, tất nhiên có ngự sử nhắc tới chuyện 500 cân thuốc nổ. Giờ ai cũng biết thứ này phát nổ được, hơi nữa nổ phát chết cả nhà.
Cho nên ai cũng để tâm.
Đại lý tự khanh Tân Mậu chỉ lạnh nhạt nói một câu đang tra xét rồi thôi.
Ngự sử ngôn quan hỏi mà ngươi tưởng có thể không trả lời là xong à?
Thế là có người lật lại vụ án sứ đoàn Thổ Phồn diệt môn và cầu Hàm Dương bị nổ, hùng hổ chất vấn kết quả ra sao.
Tân Mậu vẫn câu đó, đang tra xét.
Sau đó đám ngự sử ngôn quan lại như chó điên ùa lên công kích, Vân Sơ đúng là mở rộng tầm mắt, hình như … hình như y hiểu rồi, đám người này là thế, một khi công kích ai, dù chỉ là tội lấy kẹo của trẻ con thì cũng phải mang tinh thần chống lại kẻ mưu đồ hủy diệt tương lai đất nước.
Thế rồi Vân Sơ nhìn thấy Tân Mậu cởi mũ của mình ra, nhét vào lòng tên chửi bới hung hăng nhất, khom người thi lễ với hoàng đế, sải bước rời đại điện.
Vân Sơ nhìn cảnh đó hâm mộ cực độ, nhỏ giọng hỏi Lưu Nhân Quỹ:" Tể tướng đều lợi hại vậy sao?"
Lưu Nhân Quỹ ngồi như tượng chỉ có môi mấp máy:" Cực phẩm nhân thần, tất nhiên có kiêu ngạo của mình."
Tân Mậu đi rồi, đám ngự sử ngôn quan không những không thôi mà càng như bị xúc phạm, thế là điên cuồng đòi trị tội chết Tân Mậu, lần này Vân Sơ không coi là thật nữa, khịt mũi chẳng thèm nghe.
Lý Trị chỉ nói một câu, bàn sau, thế là triều hội hôm nay liền kết thúc, trừ Vân Sơ ra, hình như mỗi người đều thỏa mãn lắm, cứ như lên triều để chửi cho sướng mồm vậy, Vân Sơ lúc này chẳng còn hứng bực đám người đó nữa. Lúc ra ngoài chính tên trong đại điện gườm gườm nhìn y còn chắp tay với Vân Sơ một cái rất lễ độ, cứ như giữa hai người chả có chuyện gì hết vây,
Kiếp trước Vân Sơ làm quan tới cấp huyện, kiếp này cũng lên tới cấp huyện, coi như dùng hết kinh nghiệm vốn liếng rồi, con đường phía trước y phải dò dẫm từng bước một, tích lũy lại từ đầu.
Rời khỏi kim điện, Vân Sơ nhìn Lưu Nhân Quỹ từ trên xuống dưới, không thấy được thứ gì giá một quan:" Hốt bản của người ta không phải ngà voi thì cũng ngọc thạch, sao của ông lại bằng gỗ."
Lưu Nhân Quỹ tiêu sái gài hốt bản vào đai lưng:" Nói chung là thứ dán giấy lên, ngọc thạch thì nặng, ngà voi thì đắt, dùng gỗ là tốt nhất. Chính vì có cái hốt bản bằng gỗ này mà bệ hạ mới biết ta không có tiền nên phạt ngươi."
Vân Sơ nghe mà muốn hộc máu.
Lưu Nhân Quỹ tiếp tục chỉ bảo:" Đừng dài mặt như thế, bệ hạ biết ngươi oan, thế nào cũng bù đắp ở mặt khác. Đợi mà xem đi, ngươi sắp từ tòng lục phẩm huyện thừa lên chính lục phẩm huyện lệnh rồi, 500 cân đồng đó quá đáng giá."
Vân Sơ kéo tay ông ta:" Phải là ngũ phẩm huyện lệnh chứ."
Lưu Nhân Quỹ cười ha hả:" Lão phu dùng 20 năm mới lên tới chính ngũ phẩm, ngươi nghĩ phẩm cấp quan viên Đại Đường không đáng tiền thế à? Giờ tới mức quan chức chồng chất lên nhau rồi, nhưng phẩm cấp của lão phu vẫn chưa đổi."
"Giờ ngươi còn trẻ đã ở vị trí cao cũng không tốt, cơ chế quan viên lập ra để bảo vệ chứ không phải làm hại quan viên."
"Ngươi cứ lật văn thư mà xem cho kỹ đi, quan viên tiến chắc từng bước rất ít khi bị phế truất, mà những người một bước lên mây, hơi chút sẽ bị đem giết mổ."
Vân Sơ chắp tay một cái, coi như thụ giáo.
Lưu Nhân Quỹ có vẻ tâm trạng rất tốt, phủi mũ quan nói tiếp:" Giống như gà phu nhân nhà ta nuôi ấy, những con chịu khó đẻ trứng làm sao nỡ giết cho muội tử ngươi ăn? Bị giết toàn là loại chỉ ăn không."
Nói tới đó còn giang rộng tay với mặt trời vừa lên không lâu:" Tốt rồi, phu nhân ta không cần lo ta bị chặt đầu nữa, nghe nói bà ấy theo phu nhân ngươi học làm ăn à?"
Vân Sơ khinh bỉ:" Không học một chút dựa vào ông sau này không nuôi nổi gia đình nữa, sau này nhà ông có thịt ăn không phải xem tẩu phu nhân."
Lưu Nhân Quỹ sáng mắt:" Mở nhà ăn à?"
"Ông muốn tẩu phu nhân xuất đầu lộ diện đi nấu mày cho người ta."
"Cái đó không thích hợp ... À phải, không được làm việc liên quan tới bông đâu đấy."
"Họ thực ra muốn kinh doanh thuốc nổ."
"Ha ha ha, làm cái đó tốt lắm, khai trương một cái là cả hai nhà rụng sạch đầu, không phân chia gì nữa, hai nhà như một rồi."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đột nhiên một hoàng môn chặn họ lại ở cửa cung.
Lúc này xung quanh có rất nhiều quan viên đang rời cung thành, chỉ nghe hoàng môn đó dùng cái giọng điếc tai hô.
"Vũ chiêu nghĩ có lệnh: Lưu Nhân Quỹ trung thành vì nước, cần mẫn vô song, tránh Lưu khanh phải bận lòng chuyện khác, đặc biệt ban thưởng thê tử Phùng thị năm mươi vàng, lua năm trăm thếp, vải năm trăm thêm, gia trạch phường Thông Nghĩa một tòa."
Lưu Nhân Nghĩa đang trán gẫu vui vẻ với Vân Sơ đột nhiên tiếp nhận chỉ lệnh ban thưởng như thế, khuôn mặt già lập tức sa sầm, như bị xúc phám. Vân Sơ vỗ trán chát một cái, xong rồi, Vũ Mị làm vậy là hỏng rồi.
Quả nhiên Lưu Nhân Quỹ chắp tay với hoàng môn nói dõng dạc:" Nếu bệ hạ muốn thưởng cho Lưu Nhân Quỹ, xin bệ hạ đích thân hạ chỉ, qua môn hạ, lễ bộ, lại bộ tới tay thần, thần cảm kích bất tận."
Nói xong chẳng thèm để ý tới tên hoàng môn mặt mày kiêu ngạo kia, cứ thế đi thẳng, quan viên xung quanh khựng hết cả lại ghé tai xì xầm.
Vân Sơ chạy đuổi theo:" Khoản tiền lớn thế, vì sao không lấy?"
Lưu Nhân Quỹ nhìn vào mắt Vân Sơ:" Cho ngươi ngươi có lấy không?"
Vân Sơ bĩu môi:" Vân mỗ không thiếu tiền."
Lưu Nhân Quỹ cười to:" Lão phu cũng không thiếu tiền ... Được rồi, ngươi nói tiếp chuyện dùng giun nuôi gà đi, lão phu thấy được đấy."
"Tất nhiên rồi, đám gà ăn vỏ cốc lớn lên thì làm sao so với gà ăn thịt lớn lên ..."
Lý Trị vừa mới hạ triều uể oải nằm trên giường, hai chân buông xuống dẫm lên cái cổ nần nẫn thịt của con gấu lớn, con gấu thì thèm thuồng nhìn cái bánh trong tay Lý Trị.
Cắn một miếng bánh, cảm giác không ngon, Lý Trị nhổ ra khảy, buông tay thả cái bánh vào mồm con gấu.
Con gấu nuốt luôn cái bánh, không ngừng dùng cái đầu tròn xoe của nó cọ vào chân Lý Trị, Lý Trị lấy cái bánh nữa trên bàn cho vào mồm nó.
Vũ Mị đùng đùng nổi giận từ ngoài đi vào:" Đều tại chủ ý xấu của bệ hạ, làm thiếp bị nhục trước mặt bao người."
Lý Trị lười nhác ngẩng đầu lên:" Sao thế?"
Vũ Mị lườm hắn:" Người ta nói, nếu bệ hạ muốn thưởng thì mời hạ chỉ, qua môn hạ, lễ bộ, lại bộ. Còn chiêu nghi nhị phẩm như thiếp không có tư cách thưởng cho ông ta."
Lý Trị đợi con gấu tha cái bánh đi rồi mới nói:" Xem ra trẫm sai rồi, làm thế hơi tùy tiện. Lưu Nhân Quỹ xưa nay là người cương chính, cổ hủ, không phải loại thấy tiền sáng mắt như Vân Sơ có thể so được."
"Nàng cũng đừng giận, một thời gian nữa đợi nàng sắc phong làm hoàng hậu, có thể lấy thân phận hoàng hậu dạy bảo, khi đó ông ta không thể không theo."
Vũ Mị vờ giận dỗi:" Đợi thiếp thành hoàng hậu thì chẳng còn tâm tư thưởng cho thứ nghèo rớt đó nữa."
Lý Trị đứng dậy vỗ đầu con gấu vẫn nhìn bánh, vừa đi ra ngoài vừa nói:" Mọi người đều giữ quy củ là chuyện tốt."
(*) Hốt bản nó to lắm đó, đúng là cầm quất nhau bao phê.