Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 412 - Q2 - Chương 193: Nóng Không Chịu Nổi.

Q2 - Chương 193: Nóng không chịu nổi. Q2 - Chương 193: Nóng không chịu nổi.

Trận mưa lớn suốt từ hôm nọ tới giờ mới ngớt đi được một chút, trời chỉ còn lác đác mấy giọt nước, không ra to không ra nhỏ, chẳng chịu dừng hẳn, dở dở ương ương như tâm trạng Vân Sơ lúc này.

Không phải y khó chịu vì bị Lý Trị úp cho cái đen lên đầu, chuyện đó không là gì, nếu đã tham gia cuộc chơi này, cả xét nhà diệt tộc cũng không trách ai được.

Nhưng mà bị đám dở hơi kia đàn hặc, trước khi y bị lên triều hỏi tội thì làm ầm ầm, kết thúc như trò hề làm Vân Sơ tới giờ vẫn bứt rút, chỉ muốn tìm ai đó đấm vài cái cho hả.

Vừa về tới nhà thì người của lễ bộ đã đợi sẵn rồi, không mục đích gì hết, bọn họ tới đây để thực hiện ý chỉ của hoàng đế mà thôi.

Nhìn Thôi nương tử nơm nớp lo sợ kéo từ kho tiền ra một nghìn cân đồng, tính gộp lại là 130 quan tiền, Vân Sơ nói với Ngu Tu Dung:" Nàng nhìn cho rõ, đây chính là cái giá của việc phu quân nàng làm sai, còn bị người ta chụp nồi đen lên đầu đấy."

Người lễ bộ là một vị lang trung, con người cũng hài hước lắm, vừa chỉ huy thuộc cấp mang tiền lên xe, vừa nói với Vân Sơ:" Chúc mừng Vân huyện thừa, ba ngày nữa thôi là phải gọi là Vân huyện lệnh rồi. Lễ bộ đang chế tác ấn, soạn ý chỉ, đến lúc đó số tiền này còn gì đáng nói nữa."

Vân Sơ bĩu môi: "Ngươi nói như thể chức huyện lệnh của ta không phải dùng bản lĩnh mà có, mà bỏ tiền mua vậy."

"Hơn một trăm quan tiền mua được chức huyện lệnh kinh thành sao? Năm xưa cự thương Diêu Ngọc Vinh của đất Thục vì cầu một chức huyện lệnh thất phẩm cho nhi tử, nguyện bỏ ra 5000 quan, chẳng những bị lễ bộ từ chối còn bị phạt 2000 quan. Đường đường huyện lệnh huyện Vạn Niên, há dùng kim tiền đổi được?"

Người biết ăn nói thì đi tới đâu cũng được người ta thích, Vân Sơ chuyển giận làm vui, sai Thôi nương tử chuẩn bị tiệc, nhưng bị vị lang trung kia từ chối.

Hắn đến thu tiền phạt, đây là công việc dễ bị người ta hận, nếu lấy tiền của người ta lại còn ăn uống ở nhà người ta, dễ bị mắc bẫy lắm.

Tiễn đám người thu tiền phạt đi rồi Vân Sơ đem chuyện Lưu Nhân Quỹ từ chối ban thương của Vũ Mị kể cho Ngu Tu Dung nghe.

Ngu Tu Dung tán thưởng:" Người thực sự có cốt khí làm người ta khâm phục."

Vân Sơ rút ngay kim sai sáng lấp lánh trên đầu nàng, rút luôn vòng ngọc giá trị vô song, còn muốn cởi luôn đôi giày nghe nói là làm từ da cá sấu của nàng.

"Phu quân, chàng định làm gì thế?" Ngu Tu Dung bật cười hỏi, may nàng quen với mấy hành động kỳ lạ của trượng phu rồi:

Vân Sơ hung ác nói:" Từ hôm nay nhà ta cũng sống có cốt khí như nàng nói, tranh thủ trăm năm thành nhà có cốt khí mà thánh nhân cũng phải giơ ngón cái lên."

"Còn nữa Vân Na, mai đem ngựa Ô Chuy của muội hiến cho quân đội, ngựa tốt như thế rơi vào tay muội đúng là lãng phí."

Vân Na cũng chun mũi hứ một tiếng, chẳng coi ra gì.

Đến buổi chiều hôm đó thì mưa tạch hẳn.

Vân Sơ thích nhất dáng vẻ Trường An sau khi được gột rửa, tựa như một thiếu nữ vừa mới tắm xong, đâu đâu cũng toát ra một vẻ tươi mát.

Chỉ có cái tháp Đại Nhạn nát kia là phá hỏng cảnh trí chỉnh thể.

Trận mưa lớn chẳng thể xua tan đi cái ngóc khốc liệt của Trường An, ngược lại càng làm trời nóng hơn, hơi nước bốc lên hầm hập làm người ta chỉ muốn xé toạc áo ném đi.

Thời tiết nóng ấm làm thức ăn biến chất rất nhanh, chẳng ai tha thiết gì ăn uống trong cái mùa này, chẳng ai muốn vì miếng ăn mà bôn ba ở thời tiết này. Cho nên Vân Sơ dứt khoát hạ lệnh đóng cửa nhà ăn lớn, đóng luôn cổng phường Tấn Xương, mọi người kiếm chỗ hóng mát.

Ngoài ra Lưu Nghĩa còn hạ lệnh, cấm không cho trần truồng ngủ trên mái nhà, hàng cây rậm rạp bên ao sen lớn của chùa Đại Từ Ân, rừng trúc cao vút che kín mặt trời và kênh nước chảy róc rách là nơi được người dân trong phòng thích nhất. Mang cơm ra chỗ đó ăn là bình thường, nghe nói có người trải chiếu ngủ đêm luôn ở đó.

Lý Hoằng cứ đúng lịch lại tới phường Tấn Xương, bị Vân Sơ lột sạch quần áo, ném xuống kênh nước cùng đám trẻ con luyện tập kỹ năng vĩ đại lợn chết thả trôi.

Lợn chết thả trôi tức là nằm thẳng người trong kênh nước, không động đậy, dòng chảy sẽ đưa người thuận theo kênh trôi đi. Trong thời tiết nóng bức thế này, chẳng có cách giải nhiệt nào tốt hơn là lợn chết thả trôi nữa.

Đường đường thân vương, vì luyện kỹ năng lợn chết mà ở kênh nước suốt một ngày.

Khi đi Lý Hoằng đen nhẻm, có điều từ trên người nó thấy được chút mạnh mẽ.

Không mạnh mẽ không được, cả đám trẻ con đông đúc xếp hàng nằm xuống kênh, hưởng thụ dòng nước cuốn đi, Lý Hoằng nhút nhát tới mấy cũng phải cắn răng nhảy xuống nước trong ánh mắt lo sợ của đám hộ vệ.

Làm vài lần thì lá gan lớn hơn thôi.

Vân Na nằm trong thùng tắm lớn rên hừ hừ, nó thấy ngâm mình trong thùng tắm, thực sự kém quá xa chơi lợn chết thả trôi ở kênh. Có điều giờ nó biết nam nữ khác biệt, cho nên không muốn tới kênh nước bơi nữa.

Ngu Tu Dung bế nha đầu béo ngồi trong thùng nước khác, nàng sắp sinh rồi, thân thể cồng kềnh, càng sợ nóng hơn.

Nhìn mặt trời sáng rừng rực, ai nấy tuyệt vọng, chỉ muốn lột da ra cho thoải mái, ấy vậy mà Con khỉ già vẫn nhàn nhã như không ngồi trên ghế tựa khẽ phe phẩy quạt.

"Bệ hạ cấp cho Huyền Trang đại sư 500 cân thuốc nổ."

Nghe Con khỉ già nói vậy, Vân Sơ gật đầu, y cũng đoán được chỉ có hoàng đế làm chuyện này.

"Nhưng bệ hạ nói rõ, không muốn nghe thấy tiếng thuốc nổ vang lên trong địa phận Đại Đường."

Vân Sơ lần nữa gật đầu, hạn chế này là điều cần thiết.

"Bệ hạ đã bí mật bắt toàn bộ biết biểu diễn rối pháo hoa, nay những người này đang nhậm chức ở xưởng thuốc nổ."

Vân Sơ thở dài:" Ta biết mà, trong địa bàn huyện Vạn Niên có rất nhiều người làm rối pháo hoa mất tích, cũng biết là hoàng đế làm. Nhưng những người này còn sống đúng là ngoài dự liệu."

"Ta đoán chừng trong thời gian dài thuốc nổ là bí mật của hoàng gia, ngươi đừng tưởng vụ án cầu Hàm Dương giờ không ai hỏi nữa, kỳ thực có một đám người cực kỳ tinh nhuệ đang truy lùng. Cho nên ngươi thấy còn chỗ nào chưa chùi sạch sẽ thì làm đi, đừng để tới lúc đó hối thì đã muộn." Con khỉ già dặn dò:

Vân Sơ nghe ra ý của ông ta:" Lại đi à?"

"Ừ, lần này trong tay ta có thuốc nổ rồi, ta phải thừa cơ đả thông hành lang Hà Tây, để lại thật nhiều dấu ấn của Phật ở đó."

Vân Sơ không biết phải nói gì, người có tín ngưỡng không sợ chết, hơn nữa tầm nhìn của Con khỉ già, Huyền Trang còn rất xa, họ an bàn một việc, phải rất lâu sâu mới có thể đánh giá được mất.

Pháp tướng duy thức tông tới Tây Vực đã thành mục tiêu kiên định của họ, tuyệt đối không vì gặp trở ngại mà từ bỏ.

Cũng vì Huyền Trang chuyển hướng sang phía tây mà Phật môn ở Đại Đường mới từ bỏ thành kiến, không quấy nhiễu họ nữa, thậm chí còn cung cấp nhiều trợ lực trong khả năng.

Bình Luận (0)
Comment