Tất cả đều muốn làm những việc vĩ đại.
Lý Trị muốn làm vương của toàn bộ người trên thế giới.
Vũ Mị muốn làm hoàng hậu.
Lý Tích muốn lập nên thành tựu vĩ đại diệt Cao Câu Ly, Tân La, Bách Tề mà thái tông chưa làm được.
Vân Sơ chỉ muốn kiếm chỗ tránh nóng.
"Bỏ ta đi mất
Ai mà giữ được ngày qua ngày
Làm lòng ta rối
Bao nhiêu phiền muộn chất hôm nay ..."
Ngồi trong quan giải bức bối Vân Sa tay gõ bàn, bất tri bất giác ngâm ra một câu thơ lừng danh thiên cổ:
Ôn Nhu đang tìm văn thư dừng tay:" Ngâm tiếp đi, ta vừa nghe ra chút tư vị "
Vân Sơ ngáp:" Hết rồi."
Ôn Nhu nhìn cái bộ dạng không có chút bóng dáng thi nhân nào của y, cau mày:" Ta cứ luôn có cảm giác bao nhiêu bài thơ hay như thế không phải do ngươi làm ra."
Vân Sơ trơ trẽn nói:" Có những người vùi đầu học cả đời, viết cả đời không ra nổi một câu từ tử tế. Còn có những người trời sinh ra đã xuất khẩu thành thơ, ông trời bất công thế đấy ... Ài, ngươi đừng đau lòng quá."
Ôn Nhu chướng tai vô cùng, đấy, những lời khó nghe thế này mới giống y, thấy Vân Sơ cầm chiếu đứng dậy, hỏi:" Đi đâu thế, ngoài kia nóng chết người rồi."
"Ta vào nhà lao ngủ một giấc."
Nghe vậy Ôn Nhu cũng thấy đây là sáng kiến hay nhanh chóng kiếm một cái chiếu, theo Vân Sơ tới đại lao.
Vừa đi vào hành lang sâu hun hút của đại lao ở sâu dưới lòng đất, một luồng gió mát ập vào mặt, đó là gió từ lỗ thông gió thổi vào, được làm mát bới nhà lao, tạo nên một không gian nhỏ thoải mái.
Nay đại lao huyện Vạn Niên không còn phạm nhân nữa, một người cũng không còn, tất cả phạm nhân đã bị đem chặt đầu vào mùa xuân rồi.
Không phải Vân Sơ tự ý chặt đầu trước mùa thu, mà là mệnh lệnh do hình bộ phát ra.
Theo chính lệnh của hình bộ, giết được thì nhất định phải giết, nhưng nếu không đủ điều kiện giết mà tạo thành ảnh hưởng ác liệt cũng có thể giết.
Dựa theo chỉ lệnh đó, pháp tào huyện Vạn Niên không cẩn thận đem giết hết, giết sạch sẽ luôn.
Giám ngục nhà mình thì Vân Sơ biết rõ, nói thật, tội tù trong đó không kẻ nào vô tội, tên tội nhẹ nhất cũng vì hàng xóm có thù với hắn mà ném con hàng xóm xuống giếng.
Loại như thế giết luôn cho rảnh.
Vân Sơ ghét nhất những kẻ làm việc không động não, cuối cùng tự đưa mình lên đoạn đầu đài, cứ nhất thời nghĩ quẩn một cái là giết người, đó chính là đặc điểm rõ ràng nhất của đám tội phạm Quan Trung.
Thiếu tiền không trả được, giết! Lão bà ngủ với người ta, giết! Ruộng bị người ta lấn sang một chút, đánh cho người ta vỡ đầu ... Mẹ nó, gây án xong lại còn gân cổ lên làm ra vẻ anh hùng hảo hán nói giết người đền mạng là xong.
Hết cách cải tạo loại này, nên khi mùa xuân tới, Trương Giáp kiếm bốn đao thủ phủ chuyên kiếm cơm bằng nghề này. Rắc, rắc, rắc, trong một tuần hương, ở cửa chợ Đông, chém liền một hơi mười một cái đầu.
Thế là đại lao chuyên giam phạm nhân trọng tội của huyện Vạn Niên liền trống không.
Lao đầu Nhạn Cửu oán trách rất nhiều, không có phạm nhân, ông ta muốn uống chén rượu, ăn miếng thịt cũng không ai biếu xén nữa.
Thấy hai vị thượng quan tới, Nhạn Cửu lập tức hiểu chuyện đem hai phòng giam được ông ta quét dọn sạch sẽ mở ra, mời hai vị thượng quan vào.
Vân Sơ xem một lượt, đúng là sạch, trên mặt đất rải một lớp rạ vàng, khô lại mềm, xem ra đã dùng cối đá nghiền qua trước. Vân Sơ cho Nhạn Cửu nắm tiền:" Đi kiếm ít rượu ướp băng, rồi vài món nhắm, một canh giờ sau đun quán quán trà, ngủ dậy sẽ uống.
Nhạn Cửu cầm tiền cười hì hì rời đi.
"Tiểu tử Địch Nhân Kiệt cứ hay nói ta thế nào cũng vào nhà lao, không ngờ hắn nói đúng thật."
Vân Sơ và Ôn Nhu cùng cười to, trải chiếu lên đống rạ, lấy gối trúc kê đầu, chẳng ai muốn nói thêm một lời, nhắm mắt ngủ luôn.
Nhà lao ở dưới đất, công dụng như hầm chứa rau củ vậy, tuy thông gió hơi kém một chút, mùi vị không tốt lắm, đổi lại đúng là mát lịm người, thoải mái cực kỳ, đặt lưng xuống là ngủ rồi.
Ngủ một giấc ngon lành, chẳng biết qua bao lâu Vân Sơ thức dậy, nhìn sang bên cạnh thấy Ôn Nhu vẫn ngủ say. Y định mở cửa phòng giam ra ngoài, không ngờ bị khóa rồi.
Không xong, bị bẫy rồi, trong lòng Vân Sơ dâng lên dự cảm rất không lành, muốn gọi Nhạn Cửu, chợt phát hiện một khuôn mặt xanh lét dưới ánh đèn.
"Vân Sơ to gan, ngươi đã biết tội chưa?"
Trong một tích tắc Vân Sơ đúng là đứng tim, cứ nghĩ là việc mình làm bị phát hiện rồi, nhưng vừa nghe giọng nói kia, cho dù cố tình dùng cổ hỏng làm âm thanh biến đổi nhưng y vẫn nhận ra lập tức. Thở hắt ra, rồi lại hít sâu một hơi, vỗ vỗ đầu:" Hôm đầu tiên ta gặp ngươi không giết ngươi ngay, đó là sai lầm lớn nhất đời này của ta."
Chẳng phải ai xa lạ, Địch Nhân Kiệt từ trong bóng tối đi ra, gật đầu:" Ai bày kế cho ngươi, làm sao lại bất cẩn, làm việc qua loa như thế?"
Vân Sơ khinh bỉ:" Cút đi, ngươi làm quái gì có chứng cứ."
Địch Nhân Kiệt gằn giọng:" Sắp rồi."
"Lão bà ngươi sắp sinh chưa?"
"Mới có thai, không nhanh thế được."
Vân Sơ cười nhạo xúc xiểm:" Trừ phá án ra, ngươi làm việc gì cũng nhanh, ta biết lâu rồi."
Địch Nhân Kiệt không thèm để ý, mở cửa phòng giam.
Vân Sơ ra ngoài nhìn Địch Nhân Kiệt một lượt:" Lại béo rồi."
"Đừng quan tâm ta béo hay không, mau mau cho ta ít thuốc nổ, ta còn về bàn giao công việc, nếu không thượng ti của ta bị chặt đầu mất. Phải rồi, thuốc nổ ngươi làm ra với thuốc nổ của xưởng thuốc nổ khác nhau hả?"
Ôn Nhu lúc này cũng đã dậy, chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào, thắt lại đai lưng đi ra, nói:" Thượng ti trên đầu chết thì là chuyện mừng với ngươi chứ sao."
Địch Nhân Kiệt thở dài:" Thường thì là thế, bây giờ vấn đề là thượng ti của ta định trước khi chết lấy ta ra làm đệm kê lưng. Thời gian qua ta đã bắt mười sáu kẻ tham gia vào cụ nổ cầu Hàm Dương, đáng tiếc, bọn họ chẳng biết gì cả."
"Ta chưa bắt được kẻ liên hệ với những người đó, nếu cho ta thêm thời gian, ta dứt khoát sẽ bắt được. Đáng tiếc thời gian không đủ nữa, hoàng đế sắp sắc phong hoàng hậu, tới khi đó sẽ đại xá thiên hạ, nên Đại lý tự đã giết sạch những người kia rồi."
"Thời gian qua ta tra án tới kiệt sức rồi, cuối cùng thấy cứ trực tiếp đi tìm ngươi, kiếm ít thuốc nổ khác biệt, cứu cái mạng Bành Thọ ra, ta sống cũng dễ chịu hơn."
Ôn Nhu trợn mắt lên:" Sao ngươi nghĩ bọn ta làm chứ?"
Địch Nhân Kiệt bĩu môi hất đầu về phía Vân Sơ:" Trong Quốc tử giám phàm xảy ra chuyện gì mà ta không tìm ra được hung thủ thì chỉ có thể là tên này làm thôi."
"Ngươi võ đoán quá đấy."
Vân Sơ cũng phủ nhận, mặt thật thà như đếm:" Không phải bọn ta làm."