Địch Nhân Kiệt không để ý hai tên kia chối cãi luôn mồm, hắn đã có nhận định của mình, chắc chắn là không sai được:" Ta không cần biết giao ra đây, ta giải quyết hộ các ngươi vấn đề thuốc nổ của các ngươi khác với của hoàng gia. Đợi khi thuốc nổ hai bên giống nhau rồi thì sau này muốn dùng thế nào thì dùng, không ai tới tìm các ngươi nữa."
Vân Sơ hừ một tiếng:" Nhờ vả người khác thì phải có thái độ nhờ vả, đừng bày trò như là đang giúp người ta, buồn nôn lắm."
Địch Nhân Kiệt cười hì hì:" Được, vậy mau mau nói cho ta thuốc nổ ở đâu để ta đi lấy, phải nhanh lên, ta sắp hết thời gian rồi."
Vân Sơ nhìn quanh hỏi:" Ngươi làm gì Nhạn Cửu rồi?"
"Đánh ngất rồi giam vào phòng trong cùng, không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu."
"Thế thì đừng quấy nhiễu ông ta ngủ."
Ba người tới hình phòng, Nhạn Cửu quả nhiên đã đốt lò nhỏ dùng để uống trà, nước trong ấm đã sôi, từ vòi bốc ra hơi trắng nghi ngút.
Vân Sơ thuần thục rửa cốc trà, lại cho thêm một ít nước sạch vào hũ trà. Địch Nhân Kiệt thì nướng táo, bóc long nhã, rửa nho khô. Cuối cùng Vân Sơ đổ hết nước trong hũ đi, đun khô hũ, cho lá trà vào, đợi trong hũ bốc ra mùi lá trà nướng cháy lại thêm ít nước sạch. Nghe xèo một tiếng, chỉ thấy hơi nước màu trắng bốc lên rồi cho nho khô, long nhãn, táo nướng mà Địch Nhân Kiệt đã chuẩn bị vào.
Tới đây Vân Sơ mới dừng tay hỏi:" Sao đột nhiên lại xuất hiện thế?"
Địch Nhân Kiệt nhỏ giọng nói:" Bên trên yêu cầu, không chỉ có ta thôi đâu, còn sáu cao thủ từ nơi khác tới, đều tra vụ án diệt môn và vụ nổ cầu Hàm Dương."
"Bọn họ tìm ra không ít manh mối, nếu không phải các ngươi sớm cắt đứt liên hệ thì lần này ngươi thua rồi. Ta tìm ra ba sơ hở nên mới nhận định là ngươi."
Không có vụ án nào hoàn mỹ, Vân Sơ biết điều đó, hứng thú muốn biết Địch Nhân Kiệt mò ra mình thế nào:" Nói xem nào."
Đợi trà trong hũ sôi, Địch Nhân Kiệt rót cho một người một chén nhỏ, thong thả thưởng thức rồi nói:" Thứ nhất, từ khi phát hiện ra những kẻ được bao nuôi, không chỉ sống tốt mà rất tốt, đám đại hộ nuôi nhân thủ không rộng rãi như tế. Khi biết chuyện này, ta chỉ có một ý nghĩ, lãng phí."
"Đám người tham dự vụ án cầu Hàm Dương lại vẫn có thể an toàn rút lui, chuyện này không hợp lý, giống như ngươi bỏ 10 quan tiền thuê người đi trộm 5 quan tiền vậy, rất là quái dị, sơ hở thứ hai vẫn là lãng phí."
"Điểm thứ ba, trong tình huống bình thường, gây vụ án lớn như thế, đám đại hộ sẽ giết người bịt miệng ngay, những kẻ đó chẳng có lý do gì để sống. Thế nên từ chuyện này ta nhìn ra hai chữ -- Tự tin."
"Một kẻ lãng phí lại tự tin tới cuồng ngạo, gây ra vụ án làm ta đau đầu chỉ có một tên khốn thôi."
Ôn Nhu chưa phục:" Vẫn là suy đoán."
Địch Nhân Kiệt khẽ nhấp một ngụm trà:" Nên ta nói điểm thứ tư, đó là phản ứng vừa rồi của các ngươi, ta quát một tiếng là biết ngay ngươi làm rồi. Đừng đòi ta bằng chứng, các ngươi coi trọng chứng cứ quá rồi đấy, với những vụ án kiểu như thế này, chứng cứ không quan trọng. Các ngươi có đủ hiềm nghi, cứ bắt trước tính sau không sai, vài trận đòn giáng xuống đủ cho ngươi thân tàn ma dại rồi."
Điều này nói không sai, Vân Sơ nhìn Ôn Nhu gật đầu, Ôn Nhu đi vào trong đại lao một lúc mang ra ba lô hai quai đưa cho Địch Nhân Kiệt:" Thứ ngươi muốn ở đây."
Địch Nhân Kiệt nhìn Ôn Nhu:" Ta đoán kế hoạch lần này do ngươi vạch ra hả, định đi theo y sao?"
"Sao lại không chứ?" Ôn Nhu cười:
“Cẩn thận chút.” Địch Nhân Kiệt cầm chén trà lên uống cạn luôn, đeo ba lô rồi đi ngay, cũng không nói mình sẽ giải thích thế nào về số thuốc nổ này.
Địch Nhân Kiệt về rồi, Vân Sơ rất vui, tuy bọn họ chia cách lâu, nhưng với y mà nói, cảm giác lâu lắm rồi.
Đôi khi lòng người vì xa cách mà thay đổi, nhưng Địch Nhân Kiệt là tên cố chấp, một khi nhận định việc gì, muốn hắn thay đổi là rất khó.
Có hắn giúp đỡ ở vụ này, Vân Sơ hoàn toàn bỏ đi một phen tâm sự.
Hôm sau là ngày trọng đại của Vân Sơ, tất cả mọi người trong huyện nha huyện Vạn Niên, bao gồm Ngô chủ bạ, Trương huyện úy đã tổng động viên, tiến hành một cuộc dọn dẹp chưa từng có trong lịch sử huyện nhà.
Lần đầu tiên ngồi trên công đường mà chỉ tri huyện mới được ngồi, phía sau lưng là bức tranh lớn mặt trời trên biển, tức thì thể hiện ngay ra uy thế của người đứng đầu.
Vừa mới tiễn quan viên của lại bộ, lễ bộ đi, lúc này quan ấn cáo thân của Vân Sơ đặt ngay ngắn trên bàn.
Từ giờ phút này trở đi, gần 50 vạn người huyện Vạn Niên thực sự thành con dân của Vân Sơ rồi.
Vân Sơ mong mỏi vị trí này từ rất lâu, trước khi tới Đại Đường, y cũng nhận được lệnh bổ nhiệm tới vị trí cùng loại thế này.
Khi đó y tưởng tượng, mình ở vị trí đó có thể làm gì, liệu có thể vừa thỏa mãn dục vọng của bản thân lại vừa làm ra những chuyện có ích không?
Giờ y đã có nhận thức rõ ràng, ham muốn cá nhân và làm việc vì công là hai thứ nước lửa khó dung hòa.
Bức tranh phía dưới là biển phía trên là mặt trời này do Vân Sơ dựa vào lý giải của bản thân về huyện nha mà vẽ ra.
Bây giờ thiếu mỗi tấm biển chính đại quang minh nữa thôi.
Vốn phải là bốn chữ gương sáng treo cao mới đúng, nhưng mà Vân Sơ thấy yêu cầu như vậy quá thấp, nên dứt khoát không treo chữ gì cả.
Y thấy trên đầu có trời xanh là được rồi.
Chi dù khi Vân Sơ làm huyện úy đã nắm giữ huyện Vạn Niên, cho tới ngày hôm nay mới tính là thành công.
Khi huyện lệnh trẻ anh vũ đẹp trai xuất hiện ở cửa công đường, quan lại lớn nhỏ trong huyện nhất tề chắp tay thi lễ, được Ngô chủ bạn dẫn dắt đồng thành hô vang:" Bái kiến huyện tôn."
Vân Sơ mừng như có hoa nở.
Bên trái là bộ khoái, nha dịch, người bất lương do huyện úy Trương Giáp suất lĩnh, bên phải là lục tào do Ngô chủ bạ suất lĩnh. Nói thật, Vân Sơ lúc này thấy mình chẳng kém gì Lý Trị trên kim điện.
Huyện tôn tọa đường, việc đầu tiên là luận công ban thưởng, cảm tạ bọn họ khi mình còn làm huyện thừa luôn hết mực cung kính, làm việc không oán trách gì.
Vốn định thưởng 200 quan, Ngô chủ bạ thì thầm bên tên một con số, Vân Sơ lập tức cho rằng 200 quan không là cái gì, vung tay một phát, thưởng 400 quan, dủ người huyện nha từ trên xuống dưới vui mừng nửa năm.
Sau khi được thưởng, nha dịch huyện Vạn Niên chia ra hai bên, gõ gậy rung trời, đồng thanh rống lớn:" Thăng đường! ...."