Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 415 - Q2 - Chương 196: Minh Châu Vứt Xó Bếp. (1)

Q2 - Chương 196: Minh Châu vứt xó bếp. (1) Q2 - Chương 196: Minh Châu vứt xó bếp. (1)

Thăng quan rồi, Vân Sơ vội vàng đi tìm Lưu Nhân Quỹ khoe khoang.

Chỉ là khi y mặc quan phục mới tinh, hông đeo đai thanh ngọc, hóa trang vừa tuấn tú vừa oai nghiêm khi gặp Lưu Nhân Quỹ ...

Thứ đầu tiên y thấy là giun lúc nhúc trong hố phân bùn, Lưu Nhân Quỹ lại còn dùng tay đi bắt giun, yết hầu y thắt lại, ọe một tiếng rõ to.

Lưu Nhân Quỹ thân mặc áo gai, chân đi giày cỏ, mình mẩy lấm lem quay đầu nhìn Vân Sơ cười rất tươi:" Quan phục xanh này phải người trẻ tuổi các ngươi mặc mới thấy tinh thần, lão phu mặc vào chỉ phí phạm."

Vân Sơ vuốt vuốt ngực:" Ông có áo đỏ lại không mặc đấy chứ."

Lưu Nhân Quỹ vẫy tay, hơn hở khoe:" Ngươi lại đây đi, ta dựa theo cách ngươi nói nuôi giun không ngờ được vài ngày mà ra cả đống thế này."

Vân Sơ chẳng những không tiến tới nhăn mặt còn lùi xa thêm một bước để khỏi phải nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta buồn nôn đó.

Lưu Nhân Quỹ cau mày không vui:" Biện pháp của ngươi nghĩ ra, ngươi còn ghét bỏ như thế là sao, ta cứ tưởng ngươi sớm tiếp xúc với thứ này."

"Cách này ta chỉ nghe nói thôi, con người ta thích sạch, ông không phải là không biết."

"Thế đống người chết ở chiến trường ngươi vượt qua thế nào mà bây giờ lại ghét giun."

Kệ ông ta nói gì, Vân Sơ quyết không tới, thứ đó tương khắc với bộ quan phục mới của mình.

Lưu Nhân Quỹ vừa bắt giun vừa tấm tắc nói:" Cách quá hay, không cần lương thực cũng nuôi được gà vịt, thế này thì bách tính bỗng dưng có thêm bao nhiêu tiền."

Nhìn ánh mắt ông ta, giọng điệu ông ta như muốn ăn chúng vậy, Vân Sơ thấy khó ở, lát nữa y còn phải tham gia một bữa tiệc mừng thọ, ông ta làm thế sợ ăn uống sinh liên tưởng không hay:" Ông đừng bắt giun nữa được không, ta tới đây là để khoe quan phục mới mà ông cứ đi bắt giun là sao hả?"

Lưu Nhân Quỹ cười to:" Lão phu từng đích thân giết hai tên quan chính lục phẩm, có gì mà khoe chứ. Ngươi có thời gian rảnh tới đây khoe quan phục mới, không bằng xem xem làm sao nuôi giun béo hơn."

Nhìn con giun ngoe nguẩy trong tay Lưu Nhân Quỹ, Vân Sơ nhăn nhó:" Ta chỉ thuận miệng nói thôi."

"Chỉ thuận miệng nói mà có hiệu quả thế này, nếu ngươi nghiêm túc thì còn tốt tới đâu? Nói đi còn cách gì hay không?"

"Thực ra ta còn cách nuôi giòi để cho gà ăn nhưng mà ... Ọe ..." Vân Sơ còn chưa nói hết thì đã bị chính trí tưởng tượng cường đại của mình làm hại, chạy ra bồn hoa nôn khan:

Về tới nhà Lưu Nhân Quỹ ở ngay sau hậu viện của huyện nha huyện Trường An, ông già này gần như chả có tài sản gì cả, toàn bộ ăn ở do nhà nước cung cấp. Nhà của huyện nha làm sao mà khá được, nhưng hơn ở chỗ rộng rãi, toàn bộ hoa viên đã bị biến thành chỗ trồng rau rồi, có hai cái chuồng gà to, gà mẹ gà con chạy khắp sân, trông vui mắt lắm. Phùng thị nuôi gà mát tay, thịt béo vừa phải, Vân Na còn từng rủ ca ca leo tường vào bắt nướng ăn.

Nhà quan lão gia mà cứ như nhà nông gia, chỉ thiếu mỗi cái cày treo ngoài sân thôi, Vân Sơ thở dài một tiếng, trước tiên đi bái kiến tẩu phu nhân rồi gặp hai đứa nhi tử Lưu Thao và Lưu Duệ.

Phượng thị đầu buộc khăn vải xanh, người mặc váy gai, lại nhìn hai đứa nhi tử ông ta mặc vải thô, không khác gì con nhà bách tính bình thường, phí cả gương mặt thông minh sáng sủa. Vân Sơ lại không nhịn được trách:" Lão ca làm quan thanh liêm thì đúng, nhưng có cần sống nghèo khổ vậy không?"

Lưu Nhân Quỹ rửa sạch tay trước, quay lại nghiêm túc nói:" Muốn làm quan tốt thì trước tiên ngay từ đầu đừng thỏa mãn dục vọng của mình, lòng tham không đáy, cuối cùng người ngã xuống là bản thân."

"Được rồi, không nói với ngươi chuyện này nữa, phú quý của ngươi là do ngươi tự kiếm được, điểm này lão phu hâm mộ ngươi. Có điều lão phu không làm được, cũng không cách nào làm."

"Giờ hỏi ngươi, chuyện lấy giun nuôi gà có thể truyền đi không, nếu được, lão phu sẽ truyền khắp trong ngoài thành Trường An."

Vân Sơ nhìn Lưu Thao đã sắp 20, nói:" Hôm nay không có hứng nói chuyện nuôi gà với ông, ta muốn hỏi Lưu Thao, tới tháng bảy có muốn vào Quốc tử giám không?"

Lưu Nhân Quỹ đang định từ chối thì Phùng thị mau mắn bước ra nói tranh:" Chúng ta là nhà thân tình, thiếp thân không giả vờ gì nữa, nếu Vân thúc thúc có thể đưa Thao Nhi vào Quốc tử giám, thiếp thân cảm kích vô cùng."

Vân Sơ gật gù:" Tẩu tẩu nói phải lắm, hạn ngạch lần này là tiểu để dùng một chum rượu đổi với Nhạn Môn quận công. Không phải tứ môn học, mà trực tiếp vào thái học, với học thức của Lưu Thao, vào đó nửa năm là có thể tham gia khoa khảo tiến sĩ rồi."

Phùng thị vui mừng thi lễ:" Thế thì làm phiền thúc thúc rồi."

Vân Sơ lại nói với Lưu Duệ đang hâm mộ ca ca, tên này chỉ kém Vân Sơ một tuổi thôi:" Ngươi muốn vào không, nếu muốn thì ta chỉ có thể tiến cử vào tứ môn học chứ thái học thì quan chức của ta chưa đủ."

Một đứa đã đành, đến đứa thứ hai Lưu Nhân Quỹ không đứng nhìn được nữa, nổi giận:" Sao ngươi có thể làm như thế, phải biết hạn ngạch tiến cử là ân điển và tín nhiệm của quốc triều với quan viên. Sao có thể tùy tiện lấy ra tặng ân tình?"

Vân Sơ không thèm để ý tới ông ta, nói với Lưu Thao mặt mày khó xử:" Đưa ngươi vào còn hơn để Nhạn Môn công tiến cử thằng ngốc nào đó vào thái học."

Lưu Nhân Quỹ thở dài:" Kỳ thực lão phu cũng có thể tiến cử."

Phùng thị lấy tay lau nước mắt:" Thiếp thân biết, nhưng vì sao năm nào cũng tiến cử con người khác, làm con thiếp thân lỡ dở tới tận tuổi này?"

Lưu Nhân Quỹ không nói gì cả, nhưng từ vẻ mặt của ông ta có thể nhìn ra, lão già này chẳng hối lỗi gì hết.

Vân Sơ kệ ông ta, bên cạnh y không có người dùng, ông ta lại áp chế hai đứa con thông minh ở nhà, thế là không đúng. Đợi tới khi Lý Trị trở nên ngu ngốc, ông ta còn muốn hưởng thụ sự tin tưởng của hoàng đế như thế này là nằm mơ.

Lưu Nhân Quỹ cuối cùng không cưỡng lại được nước mắt của thê tử và ánh mắt khao khát của nhi tử, nghiêm mặt dặn Vân Sơ:" Hết thảy phải làm theo quy củ đấy."

Vân Sơ hôm nay tới đây có tính toán trước, là để lừa hai đứa nhi tử của Lưu Nhân Quỹ, mục đích đạt được là chuồn luôn, dù Lưu Nhân Quỹ có nhiệt tình mời ở lại uống trà hẵng đi cũng từ chối. Y không muốn uống cùng một ấm trà với lão già dùng hai tay bắt giun, lỡ giun từ tay ông ta chui vào ấm trà thì làm sao?

Còn Lưu Thao, Lưu Duệ thì phải đưa đi, hôm nay đưa họ đi theo mình để mở mang tầm mắt.

Bình Luận (0)
Comment