Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 416 - Q2 - Chương 197: Minh Châu Vứt Xó Bếp. (2)

Q2 - Chương 197: Minh Châu vứt xó bếp. (2) Q2 - Chương 197: Minh Châu vứt xó bếp. (2)

Khác với người đọc sách bình thường, hai đứa nhi tử của Lưu Nhân Quỹ trông đen hơn hẳn, hẳn ở nhà làm việc không ít, nhờ thế mà trông đều khỏe khoắn, tinh thần, khuôn mặt vuông vức khá giống Lão Lưu, chỉ là tính cách khác hẳn nhau. Tính cách Lưu Thao hơi trầm, không hỏi không nói, chắc bị Lão Lưu độc hại quá lâu rồi. Đứa đệ đệ Lưu Duệ thì sôi nổi hơn hẳn, rất hợp tính Vân Sơ.

"Gia phụ không phải không hiểu nhân tình thế thái, nhưng trong lòng chỉ nghĩ tới bách tính, ít nghĩ cho bản thân nên mới thế." Lưu Duệ nói đỡ phụ thân:

Vân Sơ thoải mái xua tay:" Lệnh tôn là người thế nào, ta rất hiểu, ông ấy có lạc thú của bản thân, có theo đuổi riêng, người khác không hiểu được. Như ta rất hâm mộ khí cốt của ông ấy, nhưng ta không làm được, nên ta luôn muốn kéo ông ta xuống nước, để khỏi mỗi lần bị so với ông ấy, cảm giác mình quá tiểu nhân. Cho dù lệnh tôn làm sai, bệ hạ cũng phạt ta, cảm giác thật quá tệ."

Lưu Thao, Lưu Duệ nghe Vân Sơ nói vậy cười to, quan hệ thêm hài hòa.

"Thời gian trước binh bộ thị lang Dương Hoài Tố phái nhi tử tới xưởng dệt, còn tưởng tên đó không chịu nổi bao lâu, thanh danh thối hoắc phải cúi đầu mà về."

"Không ngờ tên đó là nhân tài, chỉ ở xưởng dệt một thời gian đã nắm bắt được tinh túy của làm việc theo dây chuyền. Các ngươi cũng biết, xưởng dệt là do ta và phụ thân các ngươi dốc hết tâm huyết làm ra, bằng vào cài gì để người khác hai quả ngọt." Vân Sơ nói tình hình:

Lưu Thao ngớ người:" Vân thúc không phải dẫn bọn cháu tới thái học với tứ môn học à."

Vân Sơ vung tay lên, hùng hồn nói:" Thái học và tứ môn học chỉ đến học thôi, các ngươi tất nhiên sẽ đi học, nhưng cũng phải tìm hiểu xưởng dệt, sau đó phải biên soạn ra một cuốn sách viết làm sao để kiến lập xưởng dệt."

Lưu Thao càng khó hiểu:" Gia phụ luôn khen Vân thúc tài hoa hơn đời, sao thúc không viết cuốn sách này?"

"Dù ta hay phụ nhân các ngươi biên soạn ra thì chỉ làm người ta đố kỵ thêm thôi. Cho nên các ngươi làm là tốt nhất, các ngươi vừa đi học đồng thời theo ta làm việc thực tế, tạo cơ sở vào sĩ đồ."

Vân Sơ rõ ràng ít tuổi hơn người ta, nhưng lấy thái độ trưởng bối đường hoàng, răn dạy:" Phụ thân các ngươi là quân tử ngay thẳng, người ta có cướp công cũng chỉ cười cho qua. Ta không làm được, đừng hòng kẻ nào lợi dụng ta kiếm lợi."

Lưu Thao và Lưu Duệ cũng rất tán đồng, thi lễ:" Xin nghe Vân thúc an bài."

Vân Sơ hài lòng cười híp mắt vỗ vai hai đứa cháu to xác này:" Các ngươi bây giờ chắc còn chưa nhìn thấy tầm quan trọng của xưởng dệt. Ta nói cho các ngươi biết, một khi xưởng dệt mở rộng khắp Đại Đường, quản lý thứ này không kém thiếu phủ giám là bao."

Ba người tới nhà Dương Hoài Tố ở phường Tuân Nghĩa, trước cửa rất nhiều nhà hoàn phó dịch, xe ngựa đỗ mấy cái, tiếng nói cười rôm rả.

Một viên quản gia béo tốn đón khách ở cửa, từ xa nhìn thấy Vân Sơ đã vội vàng chạy tới đón:" Huyện tôn, chủ nhân nhà tiểu nhân đợi đã lâu rồi."

Vân Sơ chỉ hai thiếu niên tuy ăn vận đơn giản nhưng vẻ mặt, khí độ còn hơn khối người mặc tơ lụa:" Hai vị lang quân nhà Lưu huyện tôn huyện Trường An, không được thất lễ."

Quản giả cười toét miệng, luôn mồm nói:" Đừng nói là lang quân nhà Lưu huyện tôn, dù tiểu nhân không biết thân phận, với khí độ của hai vị lang quân, cũng hiểu không phải là người thường, sao dám mạo phạm."

Rồi đi trước dẫn đường.

Vân Sơ đi giữa hai người ngả đầu ra sau dặn:" Nhìn nhiều, nghe nhiều, còn lời bọn họ nói, cứ coi như đánh rắm là được."

Lưu Duệ đã nhanh chóng thích ứng với tinh cách của Vân Sơ, cười hì:" Vâng, có khi còn thối không ngửi nổi ấy chứ ạ.”

Binh bộ thị lang là vị trí béo bở, tuy quy mô không lớn bằng, độ xa xỉ Dương gia, Vân Sơ thấy không kém gì nhà thân vương như Lý Thận. Bước vào đại sảnh rộng lớn bên trong toàn là các đồ gỗ đỏ, bốn vách treo đầy danh họa, mỗi thanh xà nhà lại treo sáu chiếc đèn bát giác, tạo nên một không khí vừa u nhã vừa cao quý. Lưu Thao, Lưu Duệ theo sát sau Vân Sơ, không nhìn ngang ngó dọc, rất có phong độ, làm Vân Sơ cũng thấy có thể diện.

Đừng thấy nhà Lưu Nhân Quỹ nghèo rớt mà xem thường, người ta là hàn môn chân chính, xuất thân vốn là hậu duệ Hán Chương Đế Lưu Đán thời Đông Hán.

Với đãi ngộ của hoàng đế với Lưu Nhân Quỹ mà nói, bọn họ lần nữa thành hào môn đại hộ là không thành vấn đề.

Ôn Nhu từng bình luận về Lưu Nhân Quỹ, là người cổ hủ, ngay thẳng, nhưng ở mặt nâng đỡ gia tộc thì không ai so bằng.

Ông ta dù không lo cho tiền đồ nhi tử cũng phải tiến cử người có tài của Lưu thị vào Quốc tử giám, hoặc làm quan, chuyện này ông ta làm không ít, có thể nói là gặp cơ hội liền không bỏ qua.

Quốc gia chỉ trăm năm, gia tộc mới lưu truyền mãi.

Không chỉ một mình Lưu Nhân Quỹ nhìn nhận như thế, mà là cái nhìn của toàn bộ huân quý Đại Đường.

Dương Hoài Tố có quan hệ thân quyến với Ngô vương Lý Khác, sau khi Lý Khác bị giết, ông ta vẫn giữ được chức vị, trong này có nhiều chuyện mà người ta không dám tưởng tượng.

Tuy ông ta là thứ tiểu nhân vô sỉ, nhưng người ta chiêu đãi Vân Sơ rất nhiệt tình.

Nhất là khi biết hai thiếu niên sau lưng Vân Sơ lại là nhi tử của Lưu Nhân Quý lại càng nắm tay Lưu Thao và Lưu Duệ mãi không buông.

Còn run giọng xúc động nói:" Đáng lẽ phải ra ngoài từ sớm, nhi lang tốt thế này, Lão Lưu sao không muốn đưa ra làm việc chứ? Với gia giáo, gia truyền của Lão Lưu, thế nào chẳng hơn khuyển tử trăm lần."

"Không được, lão phu phải dâng tấu tiến cử, vạn vạn lần không để hai viên minh châu bị sự ương bướng của Lão Lưu làm lỡ dở."

Khách khí hàn huyên một hồi, tiễn Dương Hoài Tố thương tâm tới rơi lệ di chiêu đãi người khác, Vân Sơ ngồi trên ghế trong đại sảnh xa hoa của Dương gia, ra hiệu hai huynh đệ đứng sau ghé đầu tới:" Nhìn đi, việc có làm hay không chưa biết, nhưng nói chuyện là phải hay, mặc dù biết rõ người ta chẳng giúp mình đâu, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, phải không?"

Lưu Thao gật đầu, lời nói ra lại là:" Rất phù hợp với hành vi tiểu nhân mà gia phụ nói."

"Chỉ hỏi trong lòng ngươi có thoải mái không, có tức là mục đích của người ta đạt được rồi."

Lưu Duệ cười khúc khích nói nhỏ:" Giả dối tới mức này đúng là tấm gương cho chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment