Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 417 - Q2 - Chương 198: Hoạt Động Xã Giao Ở Đại Đường.

Q2 - Chương 198: Hoạt động xã giao ở Đại Đường. Q2 - Chương 198: Hoạt động xã giao ở Đại Đường.

Do tiệc còn chưa bắt đầu, giờ là lúc mọi người cầm chén rượu đi khắp nơi xã giao.

Hồ y phán của Thái y thự, Hoàng thiếu khanh của Ti nông tự, Tiết cục trưởng của Cục cung môn, Tần lang trung của Viện nghiên cứu vũ khi, thêm vào Vân Sơ, mấy người quen tụ lại một chỗ lại một chỗ thì thầm to nhỏ.

"Nói ra thì bảo hôm nay là thọ thần của Dương thị lang, nhưng mà chủ nhân gia hôm nay, mỗ đoán không phải ông ấy." Thái y thự xưa tay là nơi tin tức linh thông, Hồ y phán mở mồm ra là chất vấn ngay thân phận chủ nhân của Dương Hoài Tố:

Vân Sơ thấy có lý, rõ ràng là nhân vật trong hệ thống võ tướng, lại mời toàn là văn thần tham gia.

Lý Tích, Trình Giảo Kim chẳng phái lấy một vãn bối nào tới chúc thọ, phải nói Dương Hoài Tố đúng là làm nội gián trong hàng ngũ võ tướng một cách triệt để.

Vân Sơ kệ mục đích ông ta, ra sức đem Lưu Thao, Lưu Duệ giới thiệu cho các quan viên này quen mặt.

Thời gian xã giao tới nửa canh giờ mới nghe bên ngoài đại sảnh có người hô -- Phò mã đô úy Trường Tôn Xung tới.

Mọi người trong đại sảnh nhìn nhau với ánh mắt, biết ngay mà, sau đó đứng dậy nghênh tiếp bí thư thừa Trường Tôn Xung.

Tấm gương nữ tế trong lòng hoàng đế các triều đại là ai?

Chính là Đông Tấn Vương Hiến Chi.

Theo truyền thuyết thì người này thủa nhỏ nổi danh, cao siêu bất phàm, mặc dù suốt ngày ở nhà chẳng làm gì, nhưng mà hành vi cử chỉ không lộ ra vẻ lười nhác, tài hoa khí đột vượt quá người đương thời, dung mạo trang nhã.

Quan trọng nhất tính tình đạm bạc, không tranh danh đoạt lợi, mang tâm thời có thì nhận, chẳng có thì thôi đối diện với mọi thứ.

Trường Tôn Xung rất giống Vương Hiến Chi, đều xuất thân tốt, không có dã tâm, không vì là phò mã mà ỷ thế khinh người, còn là thế gia công tử có tài.

Từ khi Trường Lạc công chúa hoăng, Trường Tôn Xung luôn ở một mình, bên cạnh chỉ có một lão phó và một ma ma già phụ trách sinh hoạt, chưa từng để ý tới đám nữ tử quyến rũ mình.

Vì Trường Lạc công chúa đã mất, nên Vân Sơ không biết tình cảm hai người rốt cuộc ra sao, từ hành vi Trường Tôn Xung biểu hiện ra mấy năm qua, con tư sinh của hắn chắc là cả đống rồi.

Tóm lại hành vi của hắn cực kỳ phản nhân loại.

Mọi người đều biết, càng là ái tình được truyền tụng mỹ hảo, kỳ thực khi bóc đi vỏ ngoài lịch sử, cơ bản là nát không tả nổi.

Vân Sơ chẳng hề gây chú ý, vì có đám quan viên đông đúc xúm quanh Trương Tôn Xung nhờ hắn vấn an Triệu công.

Vân Sơ thấy tên Trường Tôn Xung này kỳ thực rất diêm dúa, chưa nói hắn có đôi mắt đào hoa di truyền từ phụ thân, vẻn vẹn nếp năm không nhiều ở khóe mắt, chút điểm sương ở tóc mai đã thể hiện đầy đủ sức hút của nam nhân trung niên thành thục.

Nếu như tính thêm cách ăn nói nhẹ nhàng nho nhã, lễ độ chu đáo tỉ mỉ, Vân Sơ mẫn cảm phát hiện ra, đám nha hoàn Dương gia chuyên môn lựa chọn để tiếp khách nhìn hắn với cặp mắt lấp lánh sao rồi.

Vân Sơ lại lần nữa ngả đầu ra sau nói chuyện với Lưu Thao, Lưu Duệ:" Các ngươi xem đi, đó là phong thái thế da công tử. Nói thật đấy, các ngươi kém lắm, phải tu luyện tử tế."

Lưu Thao chẳng để ý, hời hợt nói:" Chỉ vỏ ngoài đẹp đẽ thôi."

Lưu Duệ thì tập trung tinh thần quan sát, nghe huynh trưởng nói thế cười hì hì:" Nếu đệ mang hóa trang một lúc thì cũng khá lắm."

Vân Sơ cười:" Có điều mặt vuông quá, không trách ngươi được, cha ngươi cũng thế."

Lưu Duệ vội nói:" Đại ca mới giống cha, cháu giống mẹ."

Trường Tôn Xung tới một cái là chẳng có phần của Dương Hoài Tố nữa, Dương Anh theo sau cha càng chẳng ai thèm chú ý. Mãi hắn mới có cơ hội chạy tới bên Vân Sơ, thở hắt ra:" Phụ thân thật là, huyện tôn mới là khách chính ngày hôm nay, cứ đi nói chuyện với người đâu đâu làm cái gì không biết."

Tên này đúng là được chân truyền của Lão Dương, Vân Sơ thoải mái nói:" Ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ chẳng đáng nhắc tới, lệnh tôn đích thân ra chào hỏi một tiếng đã là nể mặt lắm rồi."

Dương Anh chắp tay với Vân Sơ:" Hôm đó từ biệt ở xưởng dệt, còn tưởng huyện tôn trêu đùa thuộc hạ. Tới khi hạ quan làm rõ xưởng dệt rồi mới hiểu được huyện tôn hậu ái ra sao."

"Ngày hôm đó không tự mình đi tiễn chân huyện tôn, thực sự là hạ quan tầm nhìn hạn hẹp, xin huyện tôn thứ tội."

Vân Sơ nói:" Chỗ ta không có nhiều quy củ như thế, chỉ cần ngươi làm việc cho tốt là đã tốn kính với ta rồi."

Dương Anh luôn mồm vâng dạ, thấy phụ thân gọi mình thì cáo lỗi một tiếng, tỏ ra bực bội rời đi, trông có vẻ như rất không muốn rời vị thượng quan Vân Sơ này.

Lưu Duệ nhanh mồm nhanh miệng bình luận ngay:" Cháu hiểu rồi, đây là gia học của nhà người ta. Loại người này rất thích hợp xẻo một phát đưa vào cung chứ không phải là tới xưởng dệt làm quan."

Lưu Thao không vui mắng đệ đệ:" Chớ có nói năng linh tinh."

Vân Sơ dặn dò:" Nhìn cho rõ, đây chính là kẻ địch sau này của các ngươi, nghĩ cách làm sao đẩy hắn đi mới là điều nên làm."

Lưu Thao ngần ngừ:" Nếu hắn thực sự có bản lĩnh, đẩy đi không phải thành hành vi tiểu nhân sao?"

"Hắn không đi, lấy đâu ra chỗ bố trí các ngươi."

Lưu Duệ gật đầu lia lịa:" Đúng, đúng, thúc thúc nói có lý."

Qua nửa ngày quan san hai huynh đệ này, Vân Sơ nhận ra, Lưu Thao tuyệt đối không thể làm quan viên mang tính sự vụ, tốt nhất là kiếm một nơi ví như tới Quốc tử giám làm tiên sinh, hoặc theo vị đại lão nào đó biên soạn sử.

Chứ nếu không tương lai không bị người ta hại chết thì cũng sống u uất không có thành tựu gì, tóm lại là không có kết cục tốt.

Lưu Duệ thì khác, tên tiểu tử này có dã tâm, tâm tư hoạt bát, sẽ sống được ở đơn vị quốc doanh như xưởng dệt.

Trường Tôn Xung rốt cuộc cũng phát hiện ra bàn của đám Vân Sơ, thoáng bất ngờ rồi tiêu sái đi tới chắp tay:" Lâu rồi không gặp Vân huyện lệnh."

Vân Sơ chắp tay đáp lễ:" Từ ngày từ biệt ở phường Tấn Xương, không có phong thái của Trường Tôn huynh, mấy đại hội trong phường kém sắc hơn nhiều."

"Nghe nói phường Tấn Xương thành đất mừng công của võ nhân, mỗ gia tới chẳng biết có làm phiền Vân huyện lệnh không?"

"Gặp nhau mở miệng cười, qua rồi chẳng cần nhớ, người vừa đi, trà liền lạnh, có gì mà làm phiền chứ. Nói cho cùng thì phường Tấn Xương cũng chỉ là chỗ cho người ta du ngoạn thôi, bí thư thừa nói là nơi võ nhân tụ hội thì đề cao quá rồi. Cùng lắm chỉ là nhờ đó có được ít danh tiếng, bách tính trong phường thêm vài đồng mua bát canh cái bánh cho con ăn thôi."

Trường Tôn Xung không ngờ Vân Sơ lại đáp như thế, ngạc nhiên chốc lát rồi nói:" Được rồi, tới thu mát mỗ gia dẫn sĩ tử Trường An tới phường Tấn Xương tổ chức văn hội. Vân huyện lệnh thấy sao?"

Vân Sơ cười to:" Cầu mà không được, chẳng biết thời gian đã được xác định chưa, để phường Tấn Xương chuẩn bị trước, cổ vũ cho sĩ tử Đại Đường ta. Bí thư thừa cứ yên tâm, đây sẽ là văn hội chưa từng có."

Trường Tôn Xung chỉ thuận miệng khách sáo mà thôi, vậy mà Vân Sơ tưởng thật, lại còn hỏi thời gian, hành vi thương nhân hám lợi đó làm hắn xem thường vài phần, nên đáp qua loa:" Đợi mỗ định ngày rồi báo cho Vân huyện lệnh."

Nói xong mang nụ cười đi ra chỗ khác.

Bình Luận (0)
Comment