Trường Tôn Xung đi rồi Vân Sơ cau mày suy ngẫm vì sự xuất hiện của hắn ngày hôm nay, trước kia Trường Tôn Xung chẳng mấy khi ra ngoài, dù có thì cũng cùng một đám tài tử Trường An ngâm thơ làm từ, du ngoạn sơn thủy, sống bình đạm như nước.
Bây giờ Trường Tôn Xong phải hạ mình tham gia thọ yến của loại người danh tiếng chẳng ra gì như Dương Hoài Tố, chứng tỏ Trường Tôn Vô Kỵ đã cảm giác được tình thế của mình, bắt đầu lung lạc lòng người.
Quản gia Lưu Nghĩa của Vân gia mang tới tứ sắc lễ.
Mỳ thọ, đào thọ làm bằng bột, một vò rượu ngon, một hộp trè, đồ không quý, nhưng hai quả đào thọ to như đầu người bày trên bàn thành món quà bắt mắt nhất.
Phía Dương gia cũng mau chóng đáp lễ, hai huynh đệ họ được một bộ văn phong tứ bảo thượng hạng.
Vân Sơ được 1000 cân cá mặn.
Cá mặn là vụ kinh doanh của Trường Tôn gia.
Ngàn vạn lần đừng xem thường kinh doanh cá mặn, khi muối ăn do quan gia độc quyền kinh doanh thì cá mặn là phương thức khác để người ta có được muối ăn.
Vân Sơ mang cá mặn về nhà, sai trù nương xử lý cho kỹ, ít nhất là kiếm được trăm cân muối.
Nhờ nguyên do này mà cá mặn của Trường Tôn gia buôn bán rất tốt, nghe nói nhà họ tiêu thụ tới tận vùng Mân Quý.
Một chuyện làm ăn lớn nữa của Trường Tôn gia là sắt, họ có tới bảy núi sắt, xưởng đồ sắt trong thành Trường An thì tám thành thuộc về nhà họ.
Cho nên Vân gia nhìn thì kinh doanh tưng bừng thế thôi, đứng trước con voi như Trường Tôn gia thì tối đa chỉ được tính là con ếch, hoặc là con chim cút ... Tuyệt đối không thể to hơn nữa.
Nếu Vân Sơ nhảy ra đối đầu với Trường Tôn gia, vậy chắc chắn chỉ có một kết quả bị Trường Tôn Vô Kỵ dẫm cho dẹp lép.
Cho nên bây giờ Vân Sơ chỉ có thể sống cuộc đời hạnh phúc của người Đường bình thường.
Chuyện xã giao ở nhà Dương Hoài Tố là vô cùng cần thiết, vì ở đó khách mời đông nhất không phải là đại lão, mà là các quan viên trung tầng.
Đây mới chính là những người trực tiếp xử lý công việc, hơn nữa địa vị không quá thấp, có đủ quan hệ để biết được chính sách cao tầng, nên nghe họ nói chuyện rất hữu ích với Vân Sơ. Hai huynh đệ Lưu Thao, Lưu Duệ chưa đủ tầng cấp, đi theo cho biết thôi.
Tiệc của người Đường thường kéo dài rất lâu, nhất là khi tiếng trống Tây Vực rộn ràng vui tươi vang lên, luôn khiến người ta không kìm được ý nghĩ muốn nhảy múa.
Nhạc Tây Vực hay ở chỗ không bao giờ hết, có thể diễn đi diễn lại, thậm chí khi phát hiện thỉnh giả nghe tới đoạn nào đó phản ứng đặc biệt nhiệt liệt, bọn họ sẽ diễn tấu lại đúng đoạn đó cho mọi người chơi tận hứng.
Còn nhạc khúc Đại Đường thì khác, có mở màn, có giảng giải, có hồi tưởng rồi kết thúc, tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Nên muốn hoạt động náo nhiệt một chút thì không thể thiếu nhạc sư và vũ giả Tây Vực.
Lưu Thao có chút gò bó, Lưu Duệ thì chơi vô cùng vui vẻ, Vân Sơ thậm chí còn nhìn thấy tên đó to gan đặt tay lên bờ mông tròn lẳn của vũ giả Tây Vực.
Thực ra không có gì to tát, đâu chỉ mình hắn, thậm chí có cái mông tới mấy bàn tay, cái sờ cái nắn, cái bóp, so với Lưu Duệ chỉ đặt tay lên cảm thụ cơ thể vũ giả chuyển động là lễ độ lắm rồi.
Rượu đưa lên từng vò, thịt đưa lên từng tảng, ai nấy đều rất vui vẻ, chỉ Vân Sơ xuyên qua khe hở nhìn thấy Trường Tôn Xung có chút u buồn.
Khi bữa tiệc lên tới cao trào, đột nhiên xuất hiện một nữ tử vừa đi vừa đánh đàn tỳ bà, theo sau là tráng hán gõ tấm sắt.
Khi tiếng tỳ bà dồn dập cao hút lên, tráng hán thu lại tấm sắt hát vang.
Ngàn dặm vàng mây nhạt ánh hồng,
Nhạn xuôi gió bấc tuyết từng không
Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!
Thiên hạ có ai chẳng biết chàng!
Bài hát này vốn hợp cho thiết hán Quan Tây hát, tức hi đem cả sự hi vọng lẫn hào sảng thế hiện ra, thêm vào dùng cách hát dương quan tam điệp, làm tiếng hát tựa như vút lên tận trời xua tan mây.
Lưu Thao đang gặm khúc xương cũng dừng lại nhìn Vân Sơ khâm phục, Lưu Duệ thu tay từ mông vũ giả lại sùng bái nhìn Vân Sơ điềm nhiên như không uống rượu.
"Hay cho bài Biệt Địch đại, Địch Nhân Kiệt vì bài hát này mà không ai không biết, công lao đều của Vân huyện lệnh."
Trương Tôn Xung từ xa nâng chén, cùng Vân Sơ ngửa cổ uống cạn. Đợi mọi người quay lại nhảy múa nói cười, Vân Sơ nhìn thấy Dương Anh đứng ở sân cười với mình, cũng nâng chén mời hắn.
Lưu Duệ nhìn Dương Anh lúc cười nói với người này, lúc thì thầm thân mật với người khác, lại nhìn huynh trưởng của mình ra sức nhét thịt vào mồm, định tranh thủ cơ hội hiếm có để ăn cho thỏa. Lại nghĩ bản thân cũng đâu khá hơn gì, vừa rồi chỉ để ý sờ mông vũ giả, mê đắm trong cảm giác êm ái đó không dứt ra được mà hổ thẹn.
Kém người ta quá xa.
Nếu không nhờ giao tình với Vân gia, huynh đệ bọn họ làm gì có cơ hội này.
Vân Sơ luôn để ý tới hai huynh đệ này, phát hiện Lưu Duệ bỗng nhiên quy củ hẳn, cười hỏi:" Có thích chỗ thế này không?"
"Thích ạ."
"Vậy thì tốt, đi đi, kết thành hảo hữu với Dương Anh, vẫn câu nói đó của Dương Hoài Tố, người trẻ tuổi mà, giúp đỡ nhau, nâng đỡ nhau tiến bộ."
"Cháu sẽ giúp đỡ Dương Anh huynh thật tốt."
Lưu Duệ nói xong xách ngay bầu rượu đi tìm Dương Anh, rất dứt khoát.
Vân Sơ nâng chén rượu lên với Lưu Thao, Lưu Thao vội cầm chén cụng một cái. Hắn không ngốc, Vân thúc không an bài hay chỉ dẫn gì cho hắn, chén rượu này là an ủi, hắn uống vào, đời này không liên quan tới sĩ đồ nữa.
Đợi khi sắc trời đã tối, khách thưa đi phần nào, Vân Sơ dẫn Lưu Thao và Lưu Duệ cáo từ Dương Hoài Tố. Lúc này Lưu Duệ và Dương Anh đã bằng hữu thân thiết lắm rồi, nhìn hai người quyến luyến từ biệt, đủ biết đã diễn kịch tời mức nào đó.
Nói không chừng sinh ra cảm xúc mến tài nhau ấy chứ.
Lưu Thao, Lưu Duệ mang lễ vật về mà không bị Lưu Nhân Quỹ hỏi gì cả, làm cả hai huynh đệ đều bất ngờ.
Mẫu thân Phùng thị thì kéo vào phòng hỏi toàn bộ chi tiết chuyện xảy ra.
Nghe hết chuyện rồi, cho hai đứa nhi tử đi rửa ráy thay y phục, Phùng thị mới nói với Lưu Nhân Quỹ đã ăn cơm nằm trên giường:" Ông thấy sao?"
Lưu Nhân Quỹ đáp chẳng nóng chẳng lạnh:" Chúng lớn rồi, chuyện của mình tự mình lo."
Phùng thị tức thì mừng rỡ, trượng phu không phản đối là thành rồi, phải mau mau chuẩn bị, tránh để lâu sinh biến cố.