Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 419 - Q2 - Chương 200: Đàm Đạo Trong Ruộng Bông.

Q2 - Chương 200: Đàm đạo trong ruộng bông. Q2 - Chương 200: Đàm đạo trong ruộng bông.

Tháng tư nắng gắt, tháng năm có một trận mưa lớn, tháng sáu nắng mưa đều đặn hơn, nhưng thời tiết thì chẳng khá hơn chút nào.

Vẫn như mọi năm, nóng tới không chịu nổi.

Năm nay tới tháng bảy rồi mà hoàng đế vẫn chưa rời Trường An tới cung Cửu Thành tránh nắng, đây là chuyện rất không bình thường.

Mọi năm tới tháng năm, trời vừa nóng lên là hoàng đế dẫn đám phi tử tới cung Cửu Thành, đến tận tháng 9 mát mẻ mới trở về.

Chuyện này đã thành thông lệ ở Đại Đường, thế nên mỗi năm khi hoàng đế đi, đại hộ nhân gia cũng mau mau rời cái thành Trường An nóng tới không sống nổi này, tới biệt viện ở Ly Sơn, Lam Điền, Chung Nam Sơn tránh nắng.

Năm nay hoàng đế không rời Trường An nên huân quý cũng phải ở nhà xông hơi.

Vân Sơ đoán là vì chuyện sắc phong Vũ Mị làm hoàng hậu, Lưu Nhân Quỹ thì cho rằng hoàng đế có thâm ý sâu hơn, chẳng qua hiện chưa biết thôi.

Càng tới gần ngày sắc phong cho Vũ Mị thì trời càng nóng, có thể nói nắng nóng đã đạt tới mức độ khốc liệt nhất từ lúc Vân Sơ tới Đại Đường. Đã mười ngày không mưa, bông thì sắp thu hoạch, cho nên hai vị huyện lệnh, chẳng hẹn mà cùng rời khỏi thành Trường An, đi kiểm tra ruộng bông, nông điền, thủy lợi, phải mất dăm bữa nửa tháng mới về được.

Ôn Nhu bị cảm phong hàn, ở lại công giải trong nha môn huyện Vạn Niên không về, lại còn vì sợ ánh nắng mà chuyển hẳn xuống đại lao, ăn ở tại đó.

Trong thời gian này Địch Nhân Kiệt truy ra một lão binh tên Trương Vũ, khi bộ khoái của Đại lý tự bao vây người này ở phường Nghĩa Ninh, chuẩn bị bắt sống thì Trương Vũ ném ra một thứ đen xì xì.

May mà Địch Nhân Kiệt phản ứng nhanh, quát thủ hạ tàn ra, kết quả thứ kia phát nổ, làm ba người bị thương.

Khi các bộ khoái cầm thuẫn bài lớn tấn công vào viện tử, phát hiện Trương Vũ cùng ba người bị trọng thương ôm nau, tay còn cầm một cục màu đen đang cháy.

Lại một tiếng nổ lớn nữa, bốn người Trương Vũ chết không toàn thây.

Địch Nhân Kiệt sai người lục soát nơi ở của Trương Vũ, phát hiện ra sáu quả đạn thuốc nổ, coi như thu được cả người lần tang vật. Đáng tiếc, toàn bộ người liên quan đã chết, manh mối bị đứt, không tra được nữa.

Chuyện bẩm báo lên Đại lý tự thiếu khanh Bành Thọ, Địch Nhân Kiệt nói, muốn phá vụ án này, phải đợi ác đồ lần nữa ra tay.

Đây không phải ý kiến của một mình Địch Nhân Kiệt mà sáu cao thủ phá án cùng thảo luận đưa ra ý kiến thống nhất.

Đợi đạn thuốc nổ được đưa tới viện nghiên cứu thuốc nổ, mấy ngày sau đám ngự sử ngôn quan thời gian qua liên tục nhao nhao vì chuyện này liền im tiếng tập thể, triều đường sóng yên biển lặng.

Nhờ có chuẩn bị từ trước, nước tích trữ rất đầy đủ, tưới tiêu không thành vấn đề. Bông đã ra hoa rồi, hoa màu trắng tầng tầng lớp lớp, trông như những đám mây nhỏ đính lên đầu ngọn cây, vô cùng thích mắt.

Chỉ nửa tháng nữa thôi bông sẽ biến thành màu nâu sậm rồi héo tàn, để lại quả bông non màu xanh lục.

Mặc dù bông năm nay gặp phải khí hậu tệ hại, đầu tiên là hạn, sau đó lại gặp mưa lớn, may mà ông trời còn thương, hai lần tai họa đó không tạo thành tổn hại quá sâu, bây giờ bông mọc rất tốt.

Giờ bông đã nở hoa, chính là lúc quan trọng nhất, bất kể là Vân Sơ hay Lưu Nhân Quỹ đều sẵn lòng canh ở ruộng cả ngày, tránh sự cố bất ngờ.

Thực ra đây chỉ là một cái cớ của Lưu Nhân Quỹ mà thôi, vì ông ta không muốn phải hành lễ với Vũ Mị trên đại điển sắc phong hoàng hậu. Thế nhưng hành vi này cực kỳ ấu trĩ, dù lần này thoát được thì còn có vô số lần sau này, sao tránh cho hết.

Năm nay trốn ra ruộng bông chỉ là một chút an ủi tâm lý thôi.

Lưu Nhân Quỹ cực kỳ phản đối hoàng đế lập Vũ Mị làm hoàng hậu, nên không muốn hành lễ với nàng.

Còn Vân Sơ, ông già cứng đầu này lấy cớ phải trông ruộng bông rồi, nếu y còn ở lại thành Trường An, chẳng phải lời nói dối của Lưu Nhân Quỹ thành quá trắng trợn hay sao?

Người khiến y vừa mắt ở Đại Đường này không nhiều, Vân Sơ đành xả thân bồi quân tử.

"Ngươi thấy bao giờ bông mới trưởng thành?"

Vân Sơ chẳng nhớ nổi Lưu Nhân Quỹ lần thứ mấy hỏi y câu này nữa, vẫn trả lời:" Nửa tháng nữa, khi quả bông già nở ra, đó mới là lúc ruộng bông đẹp nhất."

"Liệu thu hoạch so với dự liệu của chúng ta kém bao nhiêu?"

"Huyện tôn cứ yên tâm, tình hình trước mắt rất thuận lợi."

Hai người trò chuyện rất thiếu dinh dưỡng, cũng phải thôi, tâm tư bọn họ hiện giờ đều không đặt vào chuyện này, mà đều hướng về trong thành.

Lưu Nhân Quỹ là người thẳng tính, rốt cuộc không vòng vo được lâu, nắm chặt tay giọng bi phẫn:" Lễ bộ đã bắt đầu dựng đài cao ở Thái Cực cung, ở Khúc Giang đã đắp đồi đất lập tế đàn. Đâu cần phải làm lớn như thế, bệ hạ rõ ràng làm cho Trường Tôn Vô Kỵ thấy, ông ta là người phản đối phong hậu cho Vũ Mị dữ dội nhất."

"Ta e bệ hạ sẽ đụng tới Trường Tôn Vô Kỵ, làm dao động gốc rễ quốc gia."

Vân Sơ nói được gì đây, chỉ đành làm thính giả tốt, để ông già này trút tâm sự ra, tránh kìm nén lâu sinh bệnh.

Lưu Nhân Quỹ hết tức giận lại thở dài:" Chử Toại Lương mới đưa cả nhà tới Đàm Châu, bệ hạ lại hạ chỉ, nói ông ta dâng tấu có lời bất kính, lần nữa biếm đi Quế Châu."

"Nếu bệ hạ không thích Chử Toại Lương, cũng nên vì ông ta cả đời vất vả lo cho Đại Đường, cho ông ta cáo lão hoàn hương sống yên ổn là được. Cần gì biếm đi Quế Châu, e là đến chết cũng không thể về quê mất."

Vân Sơ lúc này mới nói:" Kỳ thực ta rất thích Quế Châu, trước kia có người nói, non nước Quế Châu đẹp nhất thiên hạ, đời này nếu được tới đó ngắm nhìn phong mạo một lần là chuyện đáng mừng."

Lưu Nhân Quỹ trầm mặc một lúc:" Ý ngươi nói, vấn đề là ở tâm thái của Chử Toại Lương không đúng à?"

Vân Sơ gật đầu:" Đúng thế, ông ta đã thất bại rồi, vậy thì tốt nhất là im tiếng, chờ cơ hội quay lại. Nhưng ông ta không ngừng chỉ trích bệ hạ hàm oan mình, chẳng lẽ ông ta ngu ngốc tới mức dùng lời lẽ khó nghe đó lay chuyển được bệ hạ? Rõ ràng ông ta nói cho hả, cho sướng mồm, nếu như thế ta đoán Quế Châu chưa phải nơi cuối cùng ông ta bị biếm đi đâu, tự ông ta chuốc lấy thôi, hành vi đó thực sự rất ích kỷ."

Lưu Nhân Quỹ xua tay:" Quế Châu đã là nơi xa tận chân trời, chướng khí hoành hành, còn đi tới đâu được nữa? Bệ hạ dù có quá đáng cũng không đối xử với ông ta như thế. Chử công một lòng muốn tốt cho bệ hạ mới quên mình khuyên can, không nên nói như vậy."

Vân Sơ chỉ cười không phản bác ông ta, theo sau Lưu Nhân Quỹ như hai con chuột lớn đi qua ruộng bông bao la, than vãn về thế sự, ánh mắt thi thoảng hướng về thành Trường An.

Chỉ ba ngày nữa thôi.

Bình Luận (0)
Comment