Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 437 - Q2 - Chương 217: Bánh Bao Nhân Thịt.

Q2 - Chương 217: Bánh bao nhân thịt. Q2 - Chương 217: Bánh bao nhân thịt.

Địch Nhân Kiệt hôm nay một mình về tới phường Tấn Xương, mặc áo vải gai như người bình thường, chẳng ai chú ý.

Hắn không tới Vân gia mà đến thẳng nhà ăn lớn, ở ô bán bánh bao, mua một nắm thẻ trúc, đưa hết cho trù nương:" Cho ta ba lồng bánh bao, chất lượng phải tốt, bên trong phải là thịt băm ấy."

Trù nương tươi cười:" Địch lang quân, bánh bao thì mỡ chút mới ngon, như thế cắn một cái, mỡ đầy mồm. Lang quân nhà thiếp thân vừa mua ba lồng bánh bao như thế, nói là đi tế bái một người. Hay lang quân cũng lấy loại đó nhé?"

Địch Nhân Kiệt gật đầu:" Luận tới ăn thì lang quân nhà ngươi giỏi nhất, cứ làm vậy đi."

Trù nương lập tức lấy ra rất nhiều bánh bao trắng trẻo từ lồng hấp bốc hơi nghi ngút, đợi bánh bao nguội một chút, không hấp hơi nữa xếp chỉnh tề vào hộp trúc lớn.

Còn chu đáo rắc ít vừng trắng, một ít vụn hành xanh rồi mới đưa Địch Nhân Kiệt.

Địch Nhân Kiệt cưỡi ngựa rời phường Tấn Xương, men theo Chu Tước đại nhai tới cổng hoàng thành rồi rẽ trái tới phường Tu Đức.

Có lẽ vì nơi này mua bán nhân khẩu, làm quá nhiều chuyện thất đức nên mới phải tu đức.

Chợ người ở đây tuy không náo nhiệt như chợ Tây, nhưng chắc chắn là hơn chợ Đông, chợ Tây hàng chất cao như núi, chợ Đông hàng tinh xảo tuyệt luật, ở đây người chật kín.

Đi qua khu vực Côn Lôn Nô, có rất nhiều người da đen hoặc nâu, thân hình tráng kiện, thậm chí có một số Côn Lôn Nô khôi vĩ khác thường còn bôi dầu lên người, da bóng nhẫy dưới ánh nắng.

Địch Nhân Kiệt chỉ nhìn lướt qua rồi đi rồi đi tiếp, đám nhân nha tử thích đặt Côn Lô Nô ở phía trước để thu hút người ta vào chỗ mình.

Tiếp đến là khu tự bán thân, đại bộ phận là nữ tử, nhưng đa phần là già rồi, trẻ cũng có, song dung mạo không tốt.

Tình hình nơi này khó mà bình luận, một số nữ tử bị bán đi chưa chắc là chuyện xấu, người nhà mà đem người nhà đi bán thì nói không chừng gặp được nhà tốt hơn.

Mấy chỗ vừa đi qua không đông mấy, nhưng người muốn mua là mua thật, còn phía trước nơi bán Tân La tỳ thì đông tới không xuyên qua nổi. Trên đài cao, luôn có Tân La tỳ ăn mặc mỏng manh, mỗi bước chân, mỗi động tác lại có đám người căng mắt nhìn, hò reo vang đội, xem thì nhiều, mua rất ít.

Địch Nhân Kiệt phát hiện ra số Tân La tỳ ở đây chẳng có mấy, đa phần hẳn là người Cao Câu Ly hoặc Bách Tề, còn lẫn vào ít nữ nhân nước Oa răng đen.

Qua nơi này thì yên tĩnh hẳn, vì đó là chỗ quan gia bán nhân khẩu.

Mua bán trẻ con là quyền lực của quan gia, người thường muốn bán con thì phải bán cho quan gia, sau đó quan gia sẽ chọn người để bán những đứa bé này.

Đây vốn là một chính sách tốt, chỉ là trong quá trình chấp hành liền lệch lạc, biến này chuyện mua bán siêu lợi.

Có điều quan phủ tra cũng rất nghiệm nếu phát hiện dám mua bán trẻ con không có gốc gác rõ ràng sẽ phạm vào đại tội.

Vì thế mà có nhiều ăn mày trẻ con lang thang như vậy, cha mẹ chúng không bán chúng, chỉ là nghèo khó, không cách nào che chở bọn chúng nữa.

Đám trẻ con không có năng lực kiếm sống, tới đây hi vọng được người ta nhìn trúng mua đi, có được chỗ che mưa tránh gió.

Địch Nhân Kiệt dễ dàng tìm thấy Vân Sơ, y mặc áo gai, ngồi giữa một đống trẻ con ăn bánh bao. Nhìn mặt y rất bình thản, tựa hồ như người rảnh rỗi chia thức ăn cho đám nhóc cho vui, nhưng Địch Nhân Kiệt biết, cái tên ít biểu lộ cảm xúc này, có trái tim rất nóng.

Cách chỗ y ngôi không xa, có một cái bánh bao lẻ loi, đất nơi đó đậm hơn xung quanh một chút, còn rất nhiều rồi, chúng bâu đầy bánh bao trắng.

Địch Nhân Kiệt xách hộp thức ăn tới bên cạnh Vân Sơ:" Đủ không, chỗ ta còn nữa này."

Tức thì lại có thêm trẻ con kéo tới, Vân Sơ lắc đầu:" Bao nhiêu cũng không đủ."

Địch Nhân Kiệt mở hộp thức ăn, cũng lấy ra một cái bánh bao đặt bên cái bánh bao toàn ruồi kia, chia số bánh bao còn lại hắn chuyên môn chia cho những đứa bé nhỏ nhất gày gò nhất. Rất nhanh bánh trong tay chúng bị những đứa cao lớn hơn cướp đi, những đứa bé kia chỉ biết ngồi bệt xuống đất khóc tức tưởi.

Đáng tiếc, nó chẳng có cha mẹ huynh đệ che chở, dù khóc khản cổ cũng chẳng ai quan tâm.

Vân Sơ chẳng thể đánh những đứa bé kia lấy lại bánh, chỉ thở dài đưa cái bánh bao ăn dở vào mồm đứa bé khóc to nhất:" Nó vừa rời cha mẹ."

Địch Nhân Kiệt cũng đút bánh bao vào miệng cô bé gày gò chừng sáu bảy tuổi:" Sao biết?"

Vân Sơ cười:" Đứa nào rời nhà lâu rồi sẽ không khóc, đánh chết cũng không khóc, vì chúng biết, chẳng ai bận tâm đâu."

Địch Nhân Kiệt chỉ biết thở dài.

Khi Ôn Nhu cũng xách một cái hộp thức ăn tới thì thấy Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt cùng ngồi bệt dựa vào chân tường tán gẫu, rất giống đám vô lại nhàn tản hay ngồi bên lề đường trêu chọc phụ nhân qua lại.

Ôn Nhu cúi đầu nhìn bộ nho sam màu thanh thiên mới tinh của mình thầm chửi một tiếng xúi quẩy nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh tên khốn kiếp đang cười nhăn nhở.

Hắn chỉ mở hộp thức ăn để đó, cho đám trẻ con chưa bao giờ hết đói xông vào tranh giành.

"Tần Châu tư mã Cảnh Thông dâng thư, nói Khâu Hành Cung chuẩn bị mưu phản." Ôn Nhu luôn tới kèm theo tin tức mới nhất:

Vân Sơ hỏi:" Hành động chưa?"

"Hành động rồi, ông ta thừa lúc đêm tối, dẫn hơn 2000 bộ khúc tập kích cung Cửu Thành, sau đó bị Tiết Nhân Quý giết chết. Tên Tiết Nhân Quý này đúng là lợi hại, nghe nói Khâu Hành Cung bắn ba mũi tên bị hắn né hết, hắn chỉ một mũi tên đã làm Khâu Hành Cung ngã ngựa. Sau đó lấy đầu ông ta giơ lên, đám bộ khúc chạy hết."

"Nghe nói hai ngày trước Cảnh Thông đã bắt gia quyết Khâu Hành Cung, xử trảm tại chỗ."

Địch Nhân Kiệt nhìn Vân Sơ chờ đợi.

Vân Sơ nhún vai:" Hộ tào đã đem ruộng tốt của Khâu Hành Cung đổi thành ruộng phèn, công tào tịch thu cửa hiệu. Hiện chúng ta chỉ có thể lấy được chút đó thôi, đại trạch viện của Khâu gia đáng tiền lắm, nhưng mà không đụng vào nổi."

"Thế là được rồi!" Địch Nhân Kiệt thở phào, điều hắn bận tâm trong chuyện này không phải là giết người:" Xây cho chúng một cái nhà đi."

Vân Sơ gật đầu:" Đám trước mắt này thôi đấy."

"Vậy những đứa sau này thì sao?"

Ôn Nhu hạ giọng nói:" Còn nhiều kẻ xấu lắm tiền lắm, cho các ngươi biết Hộ bộ có tên lang trung Lương Thế Hoài, nhìn bề ngoài thì thanh liêm như nước, thực tế là phú hào hiếm có. Năm ngoài Hà Bắc dùng kho thường bình cứu nạn, hắn kiếm liền bốn vạn sáu nghìn đảm lương .."

Chuyện bọn họ làm chỉ tới đây thôi, chẳng còn ai là thiếu niên đơn thuần nữa, trong ánh mắt tiếc nuối của đám trẻ con, Địch Nhân Kiệt đứng dậy, phủi bụi trên mặt đất, đi tìm ngựa của mình, Vân Sơ cũng phủi mông đứng dậy theo.

Bọn họ đều dùng vải gai vàng nhạt, giống màu đất, phẩy tay một cái là sạch ... Ít nhất là không nhìn thấy vết bẩn nữa.

Còn Ôn Nhu có ra sức phủi cũng chẳng ích gì, đi tới trước cái bánh bao đầy ruồi, cười hì hì nói:" Lần sau đầu thai vào nhà tốt nhé, nhân gian chẳng tốt đẹp gì, nhưng đáng tới lần nữa."

Rồi vội vàng đuổi theo hai bằng hữu.

Bình Luận (0)
Comment