Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 438 - Q2 - Chương 218: Nhi Nữ Song Toàn. (1)

Q2 - Chương 218: Nhi nữ song toàn. (1) Q2 - Chương 218: Nhi nữ song toàn. (1)

Tất cả quan viên đều cho rằng chuyện Khâu Thần Tích là một màn đấu tranh chính trị.

Một số ít biết nhiều tin tức hơn cho rằng, cái chết của Khâu Hành Cung là tranh đấu giữa đế hậu.

Đám sĩ tử Quốc tử giám bàn tán xôn xao về chuyện thế lực triều đình khuynh loát, lấy hai cha con Khâu gia ra làm vị dụ mức độ tranh đấu trên triều đã đạt tới mức độ khốc liệt mới.

Ngoài đường phố Trường An có vài tin đồn lan truyền, bách tính chỉ nghe như chuyện mua vui, quan lớn chết à? Đáng đời! Trời phạt đấy.

Chẳng ai biết hai cha con Khâu gia gặp họa vì đứa bé ăn mày đáng thương.

Ngay cả Khâu Thần Tích cũng nghĩ tới chuyện đó, khi ngục tốt nói với hắn, phụ thân hắn ý đồ tạo phản bị Tiết Nhân Quý chặt đầu, hắn chửi Vũ Mị nửa canh giờ.

Hôm sau ngục tốt phát hiện ra Khâu Thần Tích chết rồi, hai tay hắn cáo vách tường với tới được đầy dấu vết rùng rợn.

Vì xảy ra chuyện Khâu Thần Tích mưu phản, Lý Trị không đợi mùa hè kết thúc đã về Trường An.

Hắn một lần bị lũ, một lần bị mưu phản ở cung Cửu Thành, nên đổi tên thành cung Vạn Thọ.

Hoàng đế về mở đại triều hội là tất nhiên.

Vân Sơ vẫn đứng ở ngoài thềm thôi, nhưng sắp rồi, vượt qua ngưỡng ngũ phẩm, y sẽ được vào đại điện, đứng ở chỗ gần cửa ra vào nhất ... Vị trí mà có kẻ nào mưu nghịch xông vào sẽ giết đầu tiên ấy.

Đại lý tự phá liền hai vụ án lớn, lão đại của họ Tân Mậu dẫn tất cả quan viên có phẩm cấp tới, trong đó có Địch Nhân Kiệt vừa thăng lên Đại lý tự thừa chính nhất phẩm.

Tên béo đó đứng trong đám đông chẳng hề gây chú ý, gặp người khác chẳng nói, nhưng gặp ai cũng toét miệng cười, khờ khạo đáng yêu hệt như gấu khoang ở phường Tấn Xương.

Hiển nhiên tên béo này đã giấu bớt gai nhọn trên người, đang chạy hết tốc lực trên con đường âm hiểm.

Ôn Nhu nay là ngự sử tòng thất phẩm, vẫn cái bộ dạng quý công tử, da trắng môi hồng, chẳng cần hắn phải cố ý làm gì, ai cũng biết hắn nhờ vào phúc ấm tổ tiên mà kiếm được vị trí này.

Vân Sơ vẫn ngông nghênh như cũ, ngay cả cái bốt bản y y gài bên hông cũng dài hơn người ta một đoạn, chẳng những không dọa được ai mà còn bị người ta coi là tên ngốc Nhị Bách Ngũ không hiểu thế sự.

À, cái danh Nhị Bách Ngũ không phải họ gán cho mà do hoàng đế nói, vừa nói trên đại điện.

Giọng lớn tới mức mà đám tiểu quan ở trên bậc thềm xa tít cũng nghe thấy.

Lý Trị khi đánh giá vụ án vụ án Khâu Thần Tích, chỉ ra hai thằng ngốc trong chuyện này, là Vạn Niên huyện huyện lệnh, Kim ngô vệ phó tướng Hàn Kim.

"Trẫm thà triều đường trên dưới toàn là đám nhị bách ngũ như Vân Sơ và Hàn Kim còn làm được chút chuyện, hơn là đâu đâu cũng toàn thứ tiểu nhân vô sỏ toan tính hãm hại người khác."

Ngoài ra hoàng đế còn nói, Khâu Hành Cung không hề có ý làm phản, bị người ta ép vào con đường tạo phản, đương nhiên dù bị ép thì cũng giết chín tộc, không thể tha thứ.

Cuối cùng nghiêm khắc cảnh báo quần thần chuyên tâm làm việc, cũng vỗ về quan viên đang thấp tha thấp thỏm, trong vòng mười lăm ngày chủ động khai báo với Bách kỵ ti sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Nếu không chịu thẳng thắn, ngoan cố tới cùng, tội thêm một bậc.

Thế là Đại Đường vốn không có cơ cấu mật điệp chính thức, lần đầu tiên xuất hiện cơ cấp mật điệp Bách kỵ ti.

Vân Sơ không khỏi nhìn nhận lại trí tuệ chính trị của Lý Trị, hắn nhân cơ hội này thiết lập tổ chức mật điệp mà chỉ cần đại thần là sẽ phản đối.

Trường Tôn Vô Kỵ, Lý Tích quả nhiên là đi đầu phản đối, tiếp đó Môn hạ tỉnh, Trung thư tỉnh quần công, ngự sử ngôn quan cho rằng điều này thể hiện hoàng đế không tin tưởng họ, phủ định công tác của bọn họ.

Lý Trị không lui một bước, trực tiếp tuyên bố bãi triều.

Đám trọng thần ai nấy lo lắng trùng trùng rời Cung Thành.

Vân Sơ và Ôn Nhu đi ở phía sâu thậm thụt với nhau.

"Đầu não của Bách kỵ ti nhất định là nhân thủ cũ của thái tông, nếu ta đoán không lầm là đại thái giám Tả Xuân của Điện Tập hiền, cho ngươi biết, kẻ này không đơn giản đâu."

"Chúng ta nhìn rõ ràng nhân tài trên triều, nhưng nhân thủ trọng Đại Nội thì có rất nhiều lực lượng không ai biế. Năm xưa thái tông nói, anh tài thiên hạ đều nằm trong tay trẫm không phải là chỉ nói không thôi đâu, thực sự là thế đó." Ôn Nhu khoe khoang kiến thức như mọi khi:

"Nếu đám người đó vốn tồn tại từ trước, sao bệ hạ còn đưa ra công khai?" Vân Sơ gãi đầu gãi tai, cố gắng để trong mắt người khác mình càng giống tên ngốc hữu dũng vô mưu, nóng lên là bất chấp:

Ôn Nhu cười khùng khục:" Bệ hạ muốn thu nạp quyền thế, ngươi xem đi, chẳng bao lâu nữa, những đặc quyền thái tông năm xưa cấp đi sẽ được thu hôi hết. Đương nhiên quan trọng nhất là quyền lực thứ sử của các quốc công."

"Ồ, nói vậy ở chuyện Khâu gia lần này, ta được thiện cảm của hoàng đế, đúng không?"

"Đúng, ở Trường An này, ngươi mới là quan, đám còn đám nhân vật lớn kia, khi ra ngoài bọn họ có thể làm đại đô đốc, đại tổng quản. Về tới Trường An, họ chỉ có quyền lực trên đại điện, rời đại điện, họ là con dân dưới quyền ngươi."

Hai ngươi vừa rời khỏi Hoàng Thành liền nhìn thấy Vân Na cưỡi ngựa Ô Chuy, con ngựa thi thoảng lại nôn nóng chồm lên, chứng tỏ chủ nhân của nó cũng hết sức bất an. Thấy ca ca đi ra, Vân Na chẳng thèm để ý nơi này còn có quan viên hạ triều khác, hô to:" Tẩu tử sắp sinh rồi."

"Nhanh! Nhanh!"

Vân Sơ cũng hét to, nhận lấy dây cương Thập Phì đưa cho, phóng như bay về phía phường Tấn Xương.

Buổi sáng khi Vân Sơ lên triều thì Ngu Tu Dung vẫn bình thường, chỉ nói là khẩu vị không tốt, miễn cưỡng húp một bát cháo, hai cái quẩy, một bát đậu hoa với bốn cái bánh bao nhân thịt.

Không nhìn thấy nàng có dấu hiệu sinh sản gì.

Tuy thời gian dự sinh là mấy ngày tới, nhưng hai đứa con rõ ràng là chưa định gặp y hôm nay.

Lão bà ăn được, con khỏe mạnh, muội tử nghịch ngợm, nha đầu béo vẫn tự chơi một mình không cần người khác lo, Vân Sơ mới lên triều. Kết quả còn bị hoàng đế đánh dấu thằng ngốc lên mặt.

Mọi thứ rất tốt, bây giờ con nóng lòng muốn gặp y, chỉ cần con ra rồi, y không phải nơm nớp lo bụng lão bà bị nứt ra nữa.

Con ngựa mận chín như hiểu tâm tình sốt ruột của huynh đệ, dọc đường chẳng những không xô vào ai, dùng thời gian ngắn nhất đưa y về nhà.

Con ngõ trước nhà có không ít phường dân, đầu đều hướng về một phía, Vân Sơ không để ý tới họ, vừa vào nhà đã thấy Vân gia luôn trật tự loạn cả lên. Ngay cả tên Bát Phì thường ngày chẳng có tí đầu óc gì, chỉ biết nốc rượu, lúc này cũng sốt ruột nhón chân nhìn về nguyệt môn như ai.

(*) Nhị Bách Ngũ ý nói thằng ngốc, hay kẻ hành động lỗ mãng, điển cố chắc mọi người đọc lịch sử cũng nghe nói rồi nhỉ.

Bình Luận (0)
Comment