Vân Sơ tới tận trung đình mới xuống ngựa, đột nhiên có tiếng trẻ con khóc ré lên làm y luống cuống trượt chân ngã cắm mặt xuống. Không phải là tiếng của nha đầu béo, Vân Sơ cuống cuồng bò dậy chạy về hậu trạch.
Tiếp đó nghe thấy tiếng reo hoan hỉ cực độ của Thôi nương tử, đi kèm tiếng khóc trẻ con:" Ra trước là tiểu lang quân, là tiểu lang quân, trưởng tử, đích tử của Vân thị, thần phật phù hộ."
Vân Sơ đứng lại nhìn lên trời.
Thời tiết thành Trường An hôm nay chẳng tốt, ráng chiều chưa tan hết, như dải gấm trải phía đông thành Trường An, tiếng chuông báo giờ của Tháp Đại Nhạn lan tới phía tây, chạy xuyên cả thành Trường An.
Vân Na thở hồng hộc chạy vào, nghe nói tiểu chất nhi sinh rồi, định chui vào phòng đẻ xem, nhưng bị Thôi nương tử canh cửa đẩy ra.
Không phải chỗ trẻ con đâu, với lại xem cũng không tốt, sau này có khi sinh ám ảnh.
"Không cần vội bế con ra, đợi muội tử nó sinh ra rồi thì xem một thể." Vân Sơ cao giọng hét vào phòng:
Nghe được tiếng Vân Sơ, gương mặt phờ phạc của Ngu Tu Dung lấy được chút tinh thần, tiếp tục la hét.
"Ca, muội muốn xem tiểu chất tử, tiểu chất nữ." Vân Na dựa vào người Vân Sơ, hai huynh muội đều vươn cổ nhìn vào trong, rõ ràng chẳng nhìn thấy gì vẫn vô thức làm thế:
Vân Sơ vỗ vỗ mu bàn tay muội muội, giọng hết sức ôn nhu:" Muội sắp thấy rồi, chúng sẽ giống muội khi mới sinh ra, bé xíu, mềm mềm, xấu xí."
"Muội không xấu, tiểu chất tử, tiểu chất nữ cũng không xấu." Vân Na cãi:
" Muội sinh ra, ta là người đầu tiên bế muội mà, xấu đẹp thế nào ta không biết sao?" Vân Sơ mặt bình tĩnh, cảm xúc phía dưới dào dạt không tả hết, kèm theo cả chút lo lắng:" Nhưng khi đó muội nhỏ lắm, trong nhà không có vải mềm, đành phải dùng da bọc muội lại. Da thì cứng, lại chẳng thoáng, nên muội khóc suốt."
"Ta lên chiến trường nhặt một lá cờ rách, lấy nước sôi đun mấy lần, phơi dưới nắng, dùng chạy gỗ đập mềm ra bọ muội lại, muội mới không khóc nữa."
Vân Na thích ca ca kể những chuyện mà trước kia nó không biết, mỗi lần ca ca kể, lòng nó rất dễ chịu.
Đứa bé này có cảm giác nguy cơ rồi.
Thế là Vân Sơ ôm vai muội tử, kể thật nhiều chuyện cũ, kể mình tốt với nó thế nào, là ca ca vĩ đại ra sao, để tăng thêm lòng tin cho muội tử.
Vân Na đang chìm đắm trong hồi ức mỹ hảo thì trong phòng đẻ lại có tiếng trẻ con khóc.
"Là tiểu nương tử." Thôi nương tử lần nữa hoan hỉ reo lên:
Vân Sơ thở phào, tim rốt cuộc cũng quay về lồng ngựa, Vân Na sung sướng nhảy cẫng lên ôm lấy cổ Vân Sơ hò hét.
Không lâu sau, Thôi nương tử và ổn bà số một huyện Vạn Niên mỗi người bế một đứa bé xuất hiện trước mặt Vân Sơ, quả nhiên là nhỏ xíu, da năm nheo, còn xấu xí nữa, chẳng thể nhận ra đâu là ca ca, đâu là muội muội.
Thôi nương tử bế đứa bé trai, cung khinh khuỵu gối xuống:" Xin gia chủ đặt tên cho tiểu lang quân."
Vân Sơ cúi đầu nhìn nắm tay siết chặt của nhi tử:" Gọi là Vân Cẩn đi, đứa bé này sinh ra là viên ngọc ông trời ban cho Vân gia ta."
Thôi nương tử nhìn đứa bé trong lòng lẩm nhẩm:" Vân Cản, Vân Cẩn là mỹ ngọc nhi của Vân thị."
Vân Sơ đón lấy nhi tử, Thôi nương tư luôn mồm kêu cẩn thận, vì cổ trẻ con rất mềm, bế không dễ. Nghe Thôi nương tử nói hết cái này tới cái kia, Vân Sơ tưởng chừng đang bế đứa bé bằng thủy tinh mong manh vậy, mồ hôi lấm tấm tóc mai, nụ cười rất ràng rỡ, rất ngốc.
Người ta nhìn thấy lúc này y có thề mình không ngốc cũng chẳng ai tin.
Thôi nương tử thì nhận lấy nữ hài từ ổn bà, lần nữa khụy gối nói:" Xin gia chủ ban tên cho tiểu nương tử."
Vân Sơ nãy giờ có tính toán rồi, nhìn ràng đỏ sắp tan, nói:" Cẩm vân như đái, thải luyện đương không vũ, khuê nữ của ta tên Vân Cẩm."
Mặc dù tên hai đứa bé phát âm giống hệt nhau, nhưng Thôi nương tử không hề hiểu sai, nàng từng đọc sách, tất nhiên biết khác biệt, thay đứa bé thi lễ:" Vân Cẩm, Vân Vân Cẩm, thải vân nương của Vân thị."
Lúc này Vân Na cũng không nghịch ngợm, không đòi bế nữa, chỉ mở to hai mắt hết nhìn tiểu chất nhi lại nhìn tiểu chất nữ, tựa hồ muốn tìm ra điểm khác biệt của chúng.
Một lát sau mấy ổn bà khác cũng đi ra, mang theo bọc lớn được gói ghém kỹ, nói có thể vào được rồi, lúc này Vân Sơ hai tay bế hai đứa con, cùng với Vân Na vươn đầu qua vai ca ca nhìn, đi vào trong phòng.
Vân Sơ trước tiên cảm tả các ổn bà, bảo Thôi nương tử:" Thưởng năm quả vàng."
Sáu ổn bà biết đỡ đẻ cho huyện lệnh phu nhân thế nào cũng kiếm được khoản tiền khá, không ngờ huyện lệnh lại thưởng to như vậy, quỳ cả xuống tạ ơn.
Ngay cả quỷ keo kiệt Thôi nương tử hôm nay cũng không kêu ca gì, vui vẻ nắm tay đưa các ổn bà đi nhận tiền.
Ngu Tu Dung mồ hôi nhễ nhại, mấy lọn tóc nhỏ dính bết vào mặt, rõ ràng nàng cố ý như vậy, kiêu ngạo vô cùng. Liền một lần sinh đôi nhi nữ, không thẹn với trước kia phu quân bày ra thập lý hồng trang chấn kinh người Trường An đón nàng về.
Vân Sơ hết sức cẩn thận đặt hai đứa con ở bên cạnh Ngu Tu Dung, nắm lấy bàn tay lạnh toát của nàng:" Nàng vất vả rồi."
Ngu Tu Dung quay sang nhìn hai tác phẩm đắc ý của mình, nhướng mày với Vân Sơ:" Trước kia thiếp nói rồi mà, cưới thiếp, chàng sẽ không thiệt đâu."
Vân Sơ cười to:" Ta chưa bao giờ hoài nghi câu này, hơn nữa còn khẳng định là cười được báo bối."
Ngu Tu Dung hoàn toàn yên tâm rồi, cơn mệt mỏi kéo đến, hai mắt từ từ khép lại, thỏa mãn nói:" Kiếp này thiếp không còn tiếc nuối nữa."
Đột nhiên một tích tắc sau nàng đã mở to mắt, nhìn Vân Na đang say mê xem hai đứa cháu:" Không đúng, đợi kiếm cho Vân Na một nhà tốt để gả đi, thiếp mới không còn tiếc nuối nữa.
Vân Na bĩu môi, rõ ràng là rất bài xích với lời này của Ngu Tu Dung.
Ôn bà đợi Ngu Tu Dung có sữa mới chùi cài miệng đầy mỡ, nắm chặt năm quả vàng huyện lệnh thưởng, tiếc nuối rời đi. Huyện lệnh chỉ có chính thế, không có thiếp thất, thế này bọn họ phải đợi lâu lắm mới có thưởng.
Cho con bú rồi, Ngu Tu Dung ngủ say, Vân Sơ dẫn Vân Na rời khỏi phòng đẻ, một tháng tiếp theo, nàng phải ở trong phòng này trải qua thời gian ở cữ.