Vân Sơ mang theo tâm trạng mới mẻ, hạnh phúc cũng không kém phần kỳ lạ ra tới trung đình thì thấy Khuy Cơ đại sư chủ trì chùa Đại Từ Ân ngồi trên đôn đá cười khà khà với mình.
Vân Sơ không thích Khuy Cơ, chủ yếu vì tên người này khó nghe, bất kể là từ ngữ hay hàm nghĩa, y đều không thích, từ ngữ thì lưu manh, hàm ý thì âm hiểm, ngươi dòm ngó cơ nghiệp người ta làm gì.
Cứ tưởng vị đại sư râu ria bờm xòm, vóng người cao to, tướng mạo như Lỗ Chí Thâm này tới chức mừng đứa con mới chào đời của ông ta, ông ta lấy trong ống tay một tờ giấy:" Sư phụ ta biết ngươi có con nối dõi, đặt cho ngươi một cái tự Vũ Sơ! Sau này ngươi là Vân Sơ tự Vũ Sơ!"
Được Huyền Trang đại sư ban tự, với người Đại Đường mà nói đây là vinh dự và phúc khí rất cao, không khác gì hoàng đế ban tự.
Vân Sơ tin, từ hôm nay trở đi, người khác gọi y sẽ xưng là Vân Vũ Sơ, về hiệu, rất có khả năng đúng như Lý Trị nói, Nhị Bách Ngũ.
Vân Sơ, tự Vũ Sơ, hiệu Nhị Bách Ngũ! Trong vòng một ngày, Vân Sơ có nhi tử, có nhi nữ, có tự, có hiệu, đúng là một ngày thu hoạch ê hề.
Trong ánh mắt trong đợi của Vân Sơ, Khuya Cơ đại sư ... Đi mất, một hòa thượng phú quý như thế mà lại phất tay đi, không để lại món quà nào.
Thế là Vân Sơ thêm một lý do ghét ông ta.
Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu nối nhau tới.
Địch Nhân Kiệt và Thôi nương tử thì thầm với nhau, đoán chừng là đang hỏi kinh nghiệm, để chuẩn bị cho lão bà mình sinh nở.
"A, Vân huynh! Chúc mừng chúc mừng, được cả nam lẫn nữ, nhi nữ song toàn là dấu hiệu đại phú đại quý! Mỗ lần này về sẽ mắng chuyết kinh, mỗi lần sinh một đứa mà sinh cực kỳ nguy hiểm, thật không ra gì:
Vân Sơ kiếm cái ghế tựa ngồi xuống ở chòi nghỉ trong đình, tới giờ vẫn thấy người lâng lâng như say, điều khiển chân tay lộn xộn hết, nhưng tinh thần hết sức phấn chấn:" Trong chuyện này có bí phương đây, Tin Đồn huynh đã bao giờ nghe tới cuốn sách Thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú chưa?"
Ôn Nhu xoa tay cười hì hì:" Nhị Bách Ngũ huynh xem thường tiểu đệ rồi, tiểu đệ tuy không nói là biết hết sách vở thiên hạ, cũng xem như là đọc sách vô số, ngay cả cuốn sách mà ta chưa nghe qua, hẳn là Nhị Bách Ngũ huynh bịa ra rồi."
"Thực sự có bộ sách như vậy à?" Địch Nhân Kiệt lúc nào cũng mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, sán tới ngay:
Vân Sơ cười ha hả:" Ngươi cho rằng đôi tiểu nhi nữ của ta ở đâu mà có?"
"Kỳ thư như thế, nay ở đâu?" Địch Nhân Kiệt thần sắc cấp thiết, hiển nhiên cũng thèm một đôi nhi nữ như Vân Sơ:
Vân Sơ đương nhiên không có cuốn sách đó, vì nó do Bạch Hành Giản đệ đệ của Bạch Cư Di viết, hiện giờ chưa có người này.
Y chỉ nhớ một đoạn vì trên bàn tiệc mang ra khoe, để người ta thấy mình ưu nhã có học vấn.
Nhờ một tiếng hô của Vân Na trước Hoàng Thành, thế là văn võ toàn triều đều biết, Vân gia hôm nay thêm đinh thêm khẩu rồi.
Nghe ngóng thêm một chút còn biết, trưởng tử, trưởng nữ của Vân gia sinh ra cùng ngày.
Với cái xã hội trưởng thứ rõ ràng như Đại Đường mà nói, ý nghĩa của nó vô cùng lớn, giả sử sau này Vân Sơ có tước vị nào đó, trưởng tử kế thừa là chắc chắn. Không như hoàng vị của Đại Đường, chưa bao giờ theo quy củ này.
Trưởng nữ của một gia tộc càng là nhân tuyển hàng đầu kết thông gia. Thế nên chỉ cần là người nghe nói chuyện này đều chuẩn bị một món quà đưa tới nhà.
Vân Sơ mới mười tám tuổi thôi, nhưng từng bước nâng cao quan phẩm tới chính lục phẩm rồi, nếu là chức vị danh nghĩa chẳng nói, lại còn làm huyện lệnh huyện kinh thành cực kỳ trọng yếu.
Hiếm có hơn nữa người này xuất thân quân ngũ, từng lập công lão hãn mã cho Đại Đường, lại vào học quốc tử giám, đứng thứ chín trong khoa cử, trở thành một trong số tài tử của Đại Đường.
Nhiều huân quý dự đoán, người này trong vòng mười năm mà không nhậm chức trong tam tỉnh lục bộ lưỡng các đài thì chắc chắn là thần tử tiềm đế mà bệ hạ chuẩn bị cho thái tử Lý Hoằng rồi.
Bất kể nhìn từ góc độ nào cũng thấy người này tiền đồ thênh thang sáng lạn.
Nếu tính cả tin đồn hoang đường ở phường thị, người này còn là nhi tử của Huyền Trang đại sư, vậy thì có đặt vào nhà huân quý cũng chẳng thua kém ai.
Giờ được Huyền Trang ban tự vào ngày có nhi nữ nữa ...
Khỏi phải nghĩ nữa, trước cửa Vân gia, xe ngựa chật kín, xếp thành hàng dài.
Vân Sơ dẫn quản gia Lưu Nghĩa đón khách từ trưa tới trước một khắc cổng phường đóng lại mới hết khách.
Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu cũng giúp tiếp khách nửa ngày trời, giờ đói lả rồi không muốn về nữa.
"Nói mau Thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú đâu rồi?" Ôn Nhu đợi khách đi hết là lại tóm lấy Vân Sơ hỏi:
Vân Sơ giang tay:" Ta chỉ thuộc đoạn đầu, đoạn sau không thích nên không đọc. Khi đó ta mới chín tuổi, thấy đó là thứ không hay nên bỏ qua, giờ nghĩ lại đáng lẽ không đọc Luận Ngữ cũng phải thuộc lòng nó mới đúng."
"Đáng tiếc cho một bộ kỳ thư!" Ôn Nhu thở dài, chẳng buồn nhìn Vân Sơ thêm cái nào nữa:
Vân Sơ cũng tiếc lắm, nhưng quên là quên rồi, biết làm sao?
Có điều ở Đại Đường còn có rất nhiều loại sách tương tự, Ngu Tu Dung khi gả tới, dưới gối nàng cũng giấu một cuốn sách tên là --- Chẩm thượng thư.
"Hoàng đế thích thứ này lắm đấy ..." Ôn Nhu yếu ớt ngã ra ghế rên hừ hừ:
"Không phải ngươi xem à?" Vân Sơ ngạc nhiên lắm:
Ôn Nhu vỗ ngực:" Ta không có tật kín nào, giống ngươi và Hoài Anh huynh, trong nhà chỉ có một lão bà, xem thứ này làm gì?"
"Ta nghe đồn, bệ hạ ba tháng không gần phụ nhân rồi, suốt cả ngày dẫn một con gấu lớn đi dạo khắp nơi. Đây là đại sự quốc gia, thân là thần tử, sao chấp nhận để bệ hạ hùng phong suy giảm, phải chia sẻ ưu lo với bệ hạ."
Vân Sơ ngờ vực:" Không phải ngươi định ..."
"Đúng đấy, ta định đi theo đường nịnh thần để thăng quan." Ôn Nhu thản nhiên thừa nhận:
Vân Sơ đau lòng:" Sao phải đi con đường đó?"
"Gia tổ nói, tương lai mười năm tới đi theo con đường này là thư thái nhất."
"Nếu thế sao ngươi không gom sở trường các nhà, tự viết một cuốn?"
Ôn Nhu cau mày:" Viết thư lập thuyết, sao có thể tùy ý."
"Ngay cả thứ tiểu nhân vô sỉ như ngươi cũng biết chuyện này không thể tùy ý, nếu người tùy ý viết ra một cuốn, giả xưng là sách thượng cổ, sau đó chọn vài cổ vật coi như điềm lành hiền cho bệ hạ." Vân Sơ hiến kế:
"Như thế có thể tránh tiếng nịnh thần, lại có thể mỗi mũi tên trúng hai đích."
(*) Trả hết nợ hôm qua rồi nhé.