Vân Sơ không phải người ngại xã giao, cũng không phải người kém trong giao tiếp, nhưng tính cách y kỳ thực khá lạnh lùng cô độc, là người ngoài nóng trong lạnh, nhìn thì ai cũng có thể làm bạn, thực chất được y coi là bạn không có mấy.
Hôm nay là ngày vui lớn, so với cùng đám đông chung vui, y chỉ thích chia sẻ niềm vui này với người gần gũi nhất, vì thế sau khi cổng phường đóng lại thì y cũng đóng luôn đại môn Vân gia. Phường dân tới chúc mừng thì có Lưu Nghĩa tiếp đãi ở nhà ăn lớn, hôm nay không kinh doanh mọi người tới chia vui đều được chiêu đãi miễn phí.
Đại sảnh trung đình, lúc này chỉ có Vân Sơ và hai người bằng hữu thên thiết nhất.
Ôn Nhu ngẫm nghĩ kiến nghị của Vân Sơ rồi quay sang Địch Nhân Kiệt nãy giờ chỉ ngồi ăn không tham gia câu chuyện:" Này, có cách gì làm thẻ trúc cũ đi không?"
Địch Nhân Kiệt lười nhác nói:" Cả đỉnh đồng muốn làm cũ cũng dễ thôi."
"Chôn chứ gì, ta cần dùng gấp không đợi được đâu."
"Ở Chung Nam Sơn có một luyện khí sĩ Hồ Cương Tử luyện đan, luyện ra một thư gọi là lục phàn du, thứ này có thể làm tan chảy kim loại, nghe nói là vật chí cương trong thiên hạ. Chỉ cần đổ thứ này vào đỉnh đồng mới đúc, chôn mười ngày nửa tháng là ngươi có một cái đỉnh thời Chu."
Ôn Nhu phấn chấn xoa tay liên hồi:" Thế ta hiến Chu đỉnh cho bệ hạ."
Địch Nhân Kiệt ăn no rồi, ngồi xoa bụng:" Đỉnh Hoàng Đế tốt hơn, chẳng qua là rưới thêm lục phàn du, chôn thêm vài ngày thôi. Nếu ngươi đủ to gan thì làm ra một cái đỉnh Cửu Châu, nói không chừng một bước phong hầu luôn."
Ôn Nhu nghe thôi đã nhũn chân:" Ta mà làm ra đỉnh Cửu Châu, bị bệ hạ cho một kiếm đứt hầu mới đúng. Làm cái vừa vừa thôi, đưa ta vào điện trung ngự sử là được."
"Ngươi muốn làm thật à?"
"Thật."
Địch Nhân Kiệt thấy Ôn Nhu quyết tâm như vậy thì nói:" Được, ngươi đã không cần liêm sỉ nữa thì lấy danh hiệu Tố Nữ đi, nói không chừng vì lòng tin tăng cường mà tiếp tục muốn thân cận nữ nhân."
Ôn Nhu sao không biết Tố Nữ Kinh vang danh thiên hạ:" Tốt rồi, giờ xử lý tên Hồ Cương Tử kia, cho hắn đi Thạch Quốc Tây Vực, hay tới chỗ Côn Lôn Nô luôn?"
Địch Nhân Kiệt xua tay:" Ngươi khỏi phải tốn công nữa, Hồ Cương Tử dùng lục phàn du luyện đan, sau khi nuốt vào, không chịu được dương khí nên lục phủ ngũ tạng và yết hầu bị thiêu cháy. Đồng tử lo sư phụ độ kiếp thất bại, chém một đao rụng đầu, hỗ trợ ông ta binh giải, chặt đầu xong mới phát hiện Hồ Cương Tử chết rồi."
"Ta tới tra án, xem ghi chép quá trình luyện đan của Hồ Cương Tử mới biết thứ lục phản du này. Nói cách khác, chỉ ba chúng ta biết sự tồn tại của nó, nói thật đấy, ngươi không định thử làm Cửu Đỉnh à?"
Vân Sơ lặc lưỡi tán thưởng:" Tên Hồ Cương Tử đó rốt cuộc uống hết bao nhiêu lục phản du?"
Địch Nhân Kiệt chỉ cái bát lớn đặt quả trên bàn:" Một bát thế này, uống hết luôn."
"Đồng tử không ngăn cản à?"
"Hồ Cương Tử trước khi dùng dan dược có dặn với đồng tử, đan dược do ông ta làm ra là thứ chí âm, chí hàn phải dùng thứ chí dương chí cương phối hợp mới hiệu quả. Cho nên khi dùng hai thứ này sẽ thống khổ muôn phần, xuất hiện tình huống khác thường cũng là bình thường, bảo đồng tử đừng làm hỏng chuyện tu hành của ông ta." Địch Nhân Kiệt giang tay làm ra vẻ chịu chết:
"Thế là ông ta chết."
"Hai người các ngươi sau này nếu đột nhiên có tâm tư nuốt đan dược thì nhớ tìm ta làm hộ pháp, bản lĩnh gì ta không có, chứ giúp các ngươi binh giải thăng thiên thì có đấy."
Vân Sơ thấy mình không thể nói uống a xít như nước được, y rất phục tinh thần tiến thủ của người Đường. Ôn Nhu càng lắc đầu quầy quậy, giáo dục mà hắn được đón nhận nói với hắn, đan dược là thứ ta ma ngoại đạo.
Đại Đường đã xuất hiện lưu toan (H₂SO₄), Vân Sơ tất nhiên muốn đi xem thứ được gọi là mẹ của nền công nghiệp hiện giờ có thể làm gì.
Ôn Nhu cũng không ngồi yên được nữa, hắn đã bắt đầu tính toán làm sao để tạo ra một cái đỉnh đồng cổ kính có liên quan tới hoàng đế, sau đó khắc ít lời cát tường, hoặc thuật phòng the trên đó.
Cuối cùng đổ lục phàn du lên, xem xem có thể giúp quan chức của mình tăng tiến không?
Địch Nhân Kiệt có vẻ cực kỳ hứng thú với chuyện này, còn giao ước với Ôn Nhu, một khi chuyện thành công, tiền tài thuộc về mẫn cô viện, quan chức thuộc về Ôn Nhu.
Ba người bàn mưu tính kế rồi lại uống tới say khướt, Vân Sơ lảo đảo quay về phòng đẻ, chẳng làm gì hết, chỉ ngồi đó nhìn hai đứa con, nhìn Vân Na cẩn thận đút cơm cho Ngu Tu Dung.
Cái gian phòng nho nhỏ này đã chứa toán bộ thế giới của y rồi.
Vô cùng yên tâm.
Con người một khi an nhàn liền sinh ra căm ghét chuyện tranh đấu.
Vân Sơ buổi sáng tới nha môn đi làm hôn má nhi tử, hôn chân của khuê nữ, hôn trán lão bà.
Vân Na cũng muốn được ca ca hôn, bị ca ca lấy lý do nam nữ thụ thụ bất từ chối, người Đường không có thói quen hôn muội muội mình, làm thế là muốn tốt cho nó thôi.
Thời tiết Trường An vào tháng tám vẫn nóng lắm, nhưng tới tối nhiệt độ lại giảm nhanh, lúc này chuẩn bị hoạt động giải trí vào buổi tối cực kỳ kiếm tiền.
Trải qua mấy lần Trung Thu tụ hội trước kia hun đúc, người Trường An đã trở thành du khách thuần thục rồi, nhìn thấy tiết mục đặc sắc sẽ hoan hô, sẽ thưởng, sẽ la hét. Càng có nữ tử vì nhìn các lực sĩ giác đấu qua kích thích mà tự ngất xỉu.
Khi phường Tấn Xương tổ chức hoạt động, luôn không thiếu đám ma men uống say lăn quay ra đường, trong đó có đủ loại chủng tộc. Phường dân chẳng lạ gì nữa, chỉ chuyên tâm dọn dẹp rác rưởi đám du khách để lại hôm qua.
Cái chổi trúc lớn quét xoèn xoẹt, xoèn xoẹt, một số ít là rụng rơi xuống mặt, xuống người đám ma men ngủ say như chết.
Khung cảnh mang một vẻ sa sút chán chường khó diễn tả.
Sau bữa tiệc linh đình luôn là sự trống rỗng vô tận, Vân Sơ hiểu điều ấy, người dân thành Trường An cần một nơi như phường Tấn Xương thỏa mãn yêu cầu của họ.
Cả thế giới đều buồn chán, chỉ có tới đây mới có chút hoan lạc.
Con ngựa mận chín bước qua người họ, rất thuần thục, dù người say ra đó là nữ tử, còn rất xinh đẹp.
Đầu tóc rối bù che đi khuôn mặt, Vân Sơ nhận ra đó là Tri Hạ, nữ chủ nhân của xưởng rượu Như Ý.
Con ngựa mận chín chẳng quan tâm ai với ai, vó ngựa lọc cọc gõ lên sàn đá nghe rất vui tai, rời khỏi phường Tấn Xương.
Vân Sơ chẳng quay đầu lấy một lần, vì chẳng liên quan gì tới y.
(*) Đỉnh Cửu Châu có thời Hạ Vũ, mỗi cái đỉnh khắc khung cảnh một châu, sau này thay đổi triều đại, một cái đỉnh bị rơi xuống sông và mất tích, 8 cái còn lại tới thời Tần Thủy Hoàng thì ổng nấu mất, thế nên ae là tìm được cái đỉnh mất tích kia là giàu to.