Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 442 - Q2 - Chương 222: Chạy Đi.

Q2 - Chương 222: Chạy đi. Q2 - Chương 222: Chạy đi.

Khi Vân Sơ tới chợ Đông thì cửa phường nơi này mới mở, đừng thấy đây chỉ là việc nhỏ, y và Lưu Nhân Quỹ phải chạy qua vô số nha môn mới giữ được. Nếu không chợ Đông, chợ Tây tới trưa mới được mở.

Tuy cấm lệnh của phường thị liên quan tới phòng ngự quân sự, Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ vẫn thấy, chuyện này quá hà khắc.

Cố gắng kéo dài thời gian hoạt động của thị dân mới là biện pháp vô song giúp thành thị phồn vinh.

Thế nhưng với người dân thành Trường An mà nói, đây là hi vọng xa vời, an nguy của Hoàng Thành quan trọng hơn tất cả.

Chính vì có quy củ giới nghiêm chặt ché nên mới sinh ra buổi lễ hội phồn vinh thái quá của phường Tấn Xương.

Rất nhiều danh sĩ tài cao tám đấu tham dự hoạt động của phường Tấn Xương, cảm xúc trào dâng, để lại vô số sáng thơ hay.

Những bài thơ đó truyền đi xa, thành sức hút mới kéo người ngoài tới thành Trường An.

Đi tới đâu Vân Sơ phải đáp lễ tới đó, vì trên đường có quá nhiều người thi lễ với y, rõ ràng tin tức ý có con đã được truyền, đa phần bách tính thấy không đủ thân phận để chúc mừng Vân Sơ, nhưng đứng xa thi lễ thì vẫn được.

Mang theo tâm trạng vui vẻ đến huyện nha, Vân Sơ gọi Trương Giáp tới, muốn cùng hắn thảo luận chuyện mở rộng Mẫn cô viện. Gần đây chẳng biết Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt làm cái gì mà đưa tới không ít tiền.

Vân Sơ cảm thấy số tiền này lai lịch không chính đáng, hai người họ thực ra chẳng ai giỏi kiếm tiền, nên y thà tin bọn họ cướp của người giàu chia cho người nhèo.

Chuyện mở rộng mẫn cô viện được đưa vào lịch trình.

Vân Sơ đem toàn bộ đất đai, cửa hiệu có được từ chỗ Khâu Hành Cung liệt vào mẫn cô viện, y bỏ ra ít tiền duy trì những cửa hiệu đó. Như vậy Mẫn cô viện có nguồn tiền duy trì lâu dài.

Y không tin vào lòng người, càng không muốn khảo nghiệm người quản lý Mẫn cô viện, vì trong Mẫn cô viện toàn kẻ yếu.

Kẻ yếu luôn bị ức hiếp, cho dù người quản lý không ức hiếp họ, nhưng một khi phát hiện ra có lợi ích từ kẻ yếu, chuyện ức hiếp sẽ xảy ra ... Hơn nữa một khi chuyện này xuất hiện là sẽ vô cùng ác liệt.

Cho nên gần đây Vân Sơ luôn muốn kiếm một bộ xương trong đám người quản lý Mẫn cô viện, để thái y tự dùng làm công cụ dạy học, tiếng là người nơi đó không cho y bất kỳ cơ hội nào.

Bất kể là lúc nào Vân Sơ đi kiểm tra, nơi đó đều không khác gì thường ngày, làm y thấy, trong sáu người quản lý Mẫn cô viện nhất định có một tên ác ôn cực kỳ, cực kỳ thông minh.

Có thể vừa chèn ép bóc lột những người già yếu cô quả, lại có thể che giấu được mình.

"Chuyện ở Mẫn cô viện tra thế nào rồi." Vân Sơ hỏi thẳng Trương Giáp vừa đi vào:

Trương Giáp méo xẹo nói:" Huyện tôn, Mẫn cô viện hết thảy đều bình thường, ti chức đã xới tung cả nơi đó lên rồi, không phát hiện gì cả."

"Bất kể vật tư, tiền tài đều khớp với sổ sách, ti chức lén hỏi người già và trẻ nhỏ ở đó, họ đều nói Mẫn cô viện rất tốt, có cơm kê, cơm cao lớn, được ăn no bụng, người có áo mặc, đất có chiếu trải."

"Nơi đó là Mẫn cô viện, nếu sống quá tốt thì không ổn, nên hạ quan xác nhận, nơi đó không có trò xấu xa nào cả."

Vân Sơ nghiêm giọng nói:" Ta rất coi trọng Mẫn cô viện, vì nơi đó là giới hạn lương tâm của huyện Vạn Niên, nếu nơi đó xảy ra vấn đề, chứng tỏ là lòng người huyện Vạn Niên đã hỏng."

Trương Giáp đi theo vị huyện lệnh này lâu, biết y không dọa xuông, xảy ra chuyện, dứt khoát không phải chết rồi là xong:" Hạ quan sẽ theo sát Mẫn cô viện."

Vân Sơ vỗ vai Trương Giáp:" Ngươi ở cấp tòng bát phẩm lâu rồi, bản quan dâng thư lên thanh lại ti tán dương thành tích của ngươi, huyện Vạn Niên ta mà giáo úy có tòng bát phẩm thì không ổn."

Trương Giáp quỳ ngay xuống:" Ti chức nguyện chết vì huyện tôn."

Vân Sơ cười:" Làm tốt việc của ngươi là được, tới khi đó huyện úy không phải là điểm cuối con đường quan hoạn của ngươi đâu."

Trương Giáp nghe mà toàn thân run lên, hắn luôn cho rằng mình từ một người bất lương trở thành quan viên chính thức đã là nhờ mộ tổ bốc khói rồi.

Từ dân thành quan, chỉ bằng vào một điều này thôi, dù có hiến cái mạng này cho huyện tôn, vậy mà huyện tôn nói, mình còn có thể thăng tiến tiếp, hắn không biết phải nói sao nữa.

Đẩy cửa công giải của mình, Vân Sơ liền nhìn thấy Từ Kính Nghiệp râu tóc như dã thú, không ngờ hắn hồi phục nhanh như thế, hiện đang để mình trần luyện tập xạ tiễn.

Như phát hiện có người đang nhìn, Từ Kính Nghiệp xoay người, bắn ngay một mũi tên về phía Vân Sơ.

Mũi tên bay qua cổ Vân Sơ, cắm phập vào bức tranh chữ treo trên tường.

Nhìn bộ dạng đáng ăn đòn của Từ Kính Nghiệp, Trương Giáp chỉ muốn xông ra chém hắn một phát, chỉ là biết kẻ này thân phận không đơn giản, biết nhìn Vân Sơ trước xin chỉ thị.

Vân Sơ thản nhiên như không:" Tới lúc rồi đấy, làm việc của ngươi đi."

Từ Kính Nghiệp lờ đi ánh mắt giết người của Trương Giáp khi đi qua, cười hỏi:" Vân huynh, tiễn pháp của ta ra sao?"

Vân sơ chỉ hỏi:" Sức khỏe khôi phục thế nào rồi?"

Từ Kính Nghiệp vỗ lồng ngực lông lá của mình:" Chưa được thoải mái lắm, có điều không sao nữa rồi."

"Nếu đã không sao thì chuẩn bị bỏ chạy đi."

"Hả? Chạy."

Vân Sơ gật đầu xác nhận:" Người nhà của những bộ khúc bị ngươi làm vùi thây tại Thổ Cốc Hồn, họ không tha cho ngươi đâu."

Từ Kính Nghiệp cười khẩy:" Bảo vệ ta chiến tử là chức trách của bọn chúng, có gì mà bất mãn."

"Ngươi là đích tôn của Anh công, bọn họ tất nhiên muôn chết không từ, nhưng giờ ngươi không phải, bọn họ sao chấp nhận. Những bộ khúc đó theo ngươi mà chiến tử, phủ Anh công từ chối yêu cầu phủ tuất của người nhà bọn họ. Không có lợi ích, lại mất mạng, ngươi biết tính tình những người đó, bọn họ muốn cái mạng của ngươi." Vân Sơ cho Từ Kính Nghiệp biết tình thế của hắn:

Từ Kính Nghiệp phẫn nộ:" Bọn chúng dám à?"

"Dám chứ!" Vân Sơ khẳng định chắc chắn:" Thời gian qua ta luôn áp chế họ, không cho bọn họ tới huyện nha gây sự, giờ ta sắp áp chế không nổi rồi. Bộ khúc của Anh công đâu phải là người thường, ta bảo vệ được ngươi tới giờ cũng đã phải dốc hết sức."

"Nếu ngươi muốn sống thì chạy tới tìm Trương Giản Chi ở Thổ Cốc Hồn mà theo hắn, đừng bao giờ quay về nữa, nếu ngươi bước chân vào đất đai Đại Đường, ngươi chỉ có chết thôi."

Từ Kính Nghiệp cảnh giác nhìn quanh thấy đám người Trương Giáp không biết từ khi nào đã tụ tập lại gườm gườm nhìn minh:" Ta không muốn thì sao?"

Vân Sơ chẳng trả lời hắn, đóng cửa sổ lại, tiếp đó vang lên tiếng ẩu đả huỳnh huỵch.

Ôn Nhu cầm một cái ấm trà tinh xảo vừa đi vào cửa hỏi:" Bắt đầu rồi à?"

Vân Sơ chỉ mũi tên trên tường:" Ta còn định chuẩn bị cho hắn ít tiền và một con ngựa, có vẻ là hắn không cần."

Ôn Nhu gật gù:" Loại người nuôi không nhớ ơn, tốt không nhờ tình này không cần nể nang gì. Tên Đàm Xuân đó chẳng lẽ định bất chấp cả thể diện của Anh công, báo thù cho ca ca sai?"

Vân Sơ lắng nghe bên ngoài một lúc:" Luận Khâm Lăng đúng là huấn luyện hắn khá đấy, bị mấy chục người vây công mà vẫn có thể công thủ kiêm toàn."

Vừa dứt lời thì nghe thấy riếng rống căm phẫn của Từ Kính Nghiệp:" Vân Sơ, tên tiểu nhân bị ổi."

Tiếp đó tiếng đánh nhau xa dần, xem ra Từ Kính Nghiệp chạy xa dần.

Bình Luận (0)
Comment