Cuộc sống ngày ngày trôi đi, hôm qua và hôm nay tưởng chừng chẳng có gì khác biệt, nhưng mà chỉ cần nhìn xa hơn sẽ phát hiện, từng thay đổi nhỏ đã khiến đầu trời đổi màu.
Lương thực mùa hè đã thu hoạch xong rồi, ngay cả lương thực mùa thu cũng sắp thu hoạch.
Bông năm nay chắc chắn sẽ được mùa lớn.
Ruộng bông xanh biếc thi thoảng có vài quả bông nứt ra, đệ lộ bông trắng muốt.
Lý Trị dẫn theo gấu lớn đừng trên bờ ruộng nhìn ruộng bông lộn xộn, cực kỳ không hài lòng.
Trong suy nghĩ của hắn, mình phải nhìn thấy từng mảng trắm phau phau trải hết tầm mắt mới đúng, tới nơi mới phát hiện trông như người bị chốc ghẻ, chỗ này một chút, chỗ kia có một ít, chẳng chỉnh tề gì cả.
Lưu Nhân Quỹ tuốt một dúm bông đưa tới trước mặt Lý Trị:" Mời bệ hạ xem, đây là bông do bọn thần trồng ra."
Lý Trị chỉ liếc một cái:" Trẫm nói là một vạn mẫu, hai huyện các ngươi phải có hai vạn mẫu mới đúng. Ngươi nói cho trẫm xem chỗ này được hai vạn mẫu không?"
"Bẩm bệ hạ, năm nay hai huyện mới chồng hai vạn sáu nghìn mẫu, bệ hạ thấy chỉ là một phần thôi."
Lý Trị nghe vậy sắc mặt mới khá hơn:" Sao không trồng cùng một chỗ mà lại trồng mỗi nơi một ít như thế?"
"Bệ hạ có điều chưa biết, loại bông này còn có một cái hay, đó chính là trừ được đất phèn. Đất đai ở Trường An đã cày cấy mấy nghìn năm rồi, đất đã thoái hóa là sự thật không thể tránh được." Lưu Nhân Quỹ thở dài:
"Thu lợi từ bông tuy cao, nhưng không thể tranh đoạt với ruộng lương thực được, cho nên thần với Vân Sơ thương lượng, quyết định trồng bông ở đất trũng nhiễm phèn, nhường đất tốt cho lương thực."
"Không có bông, bách tính không chết rét, nhưng không có lương thực sẽ chết người."
Lý Trị không phải là loại hoàng đế chẳng biết gì về nỗi khổ nhân gian, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:" Nhưng các ngươi đem bông trồng phân tán như vậy tới lúc thu hoạch, vận chuyển, chi phí sẽ tăng lên rất nhiều. Mà hai huyện các ngươi thì trồng được bao nhiêu lương thực chứ, còn chẳng phải đa phần vẫn phải mang từ ngoài tới à?"
Lưu Nhân Quý chắp tay:" Bệ hạ nói lời ấy sai rồi, hai huyện Vạn Niên, Trường An sản xuất ra một cân lương thực, bằng hai cân ở Quan Trung, ba cân ở Hà Nam, bốn cân ở Hà Bắc đấy ạ."
Lý Trì gật gù:" Đúng thế! Ôi, Trường An nay đã thành gánh nặng của Đại Đường rồi."
Dọc đường chỉ có Lưu Nhân Quỹ đi theo hoàng đế trò chuyện, Vân Sơ thân là nhị bách ngũ, phải có tự giác tránh ra xa.
Có điều xách tai con gầu lớn, nhìn toàn thân nó run cầm cập cũng thú vị lắm, so với hồi ở trong rừng rõ ràng nó to gấp rưỡi, nhưng hèn nhát hơn, với thể trọng lúc này của nó, Vân Sơ đùng hòng đánh lại được. Hiển nhiên con gấu lớn không hề có ý nghĩ đó, thậm chí bị Vân Sơ vả cho vài cái vào mõm cũng chỉ biết rên ư ử ra chiều tội nghiệp.
Lý Trị đã nuôi con gấu này thành tinh rồi, khi Lưu Nhân Quỹ tới thì nó đứng dậy, giơ móng vuốt lên, khi Vân Sơ tới thì nó ra sức chạy tới bên Lý Trị.
Chắc là Lý Trị thấy Vân Sơ kéo tai con gấu quá mạnh, cau mày:" Lại đây nói chuyện, cách trẫm xa thế làm gì?"
Vân Sơ lập tức buông tai gấu ra, tới gần nói nhỏ:" Thần là nhị bách ngũ, sợ tới gần làm bệ hạ giận."
"Sao, trẫm nói sai à?"
"Anh minh không ai hơn bệ hạ, tất nhiên là thần sai."
Lý Trị cười nhạt:" Vân huyện lệnh quan uy lớn quá, dưới càn khôn lồng lộng, dám dẫn nha dịch bộ khoái vũ trang đánh vào phủ quận công, giết người thây chất ngổn ngang. Nếu ngươi thích cầm quân đánh trận như vậy thì bảo trẫm một tiếng, trẫm cho ngươi một đội quân, ngươi tới tận chân trời mở mang bờ cõi cho Đại Đường, không phải sướng à?"
Vân Sơ lung túng, gãi đầu gãi tai:" Khi đó tên quản gia ném bái thiếp của thần xuống đất, thần mà không làm gì thì không còn mặt mũi làm huyện lệnh nữa."
Lý Trị vỗ gấu lớn, nó lập tức nằm xuống, Lý Trị ngồi lên lưng nói thở dài:" Ngươi phải thông minh lên, chốn kinh sư cũng là nơi tụ tập đủ loại ngưu quỷ xà thần, tầng tầng lớp lớp, mưu ma chước quỷ làm người ta phòng không xuể."
"Ngươi là người biết làm việc, công tích mấy năm qua, trẫm thấy hết, ngươi chưa từng tham một đồng, pháp độ huyện Vạn Niên càng nghiêm ngặt."
"Ngươi không nghĩ xem, ngươi đã nỗ lực như thế, vì sao chuyện diệt môn xảy ra ở địa bạn của ngươi? Nghĩ cho kỹ vào, mỗi khi gặp chuyện đừng rút ngay đao ra, phải cân nhắc nhiều hơn, chớ để kẻ gian lợi dụng ..."
Bên ruộng bông quả sai trĩu trịt, một vị hoàng đế hiền từ dẫn dắt chỉ bảo, một viên huyện lệnh cung kính lắng nghe, một con gấu lớn ngáy khó khò. Trong mắt Lưu Nhân Quỹ, là bức họa tuyệt mỹ.
Đất đai màu mỡ, hoàng đế anh minh, thần tử chăm chỉ, súc sinh chất phác, đây là cảnh tượng mà thịnh thế mới có.
Bất tri bất giác Lưu Nhân Quỹ nước mắt giàn dụa, nghẹn ngào không thôi.
Vân Sơ thì nghẹn họng, ông cướp vai của ta rồi, đây là lúc ta cảm động rơi lệ, nếu không phải y chính là thứ ngưu quỷ xà thần, còn dùng thủ đoạn với hoàng đế thì đã rơi lệ thật.
Trong chuyện này thứ tệ nhất là không ngờ hoàng đế lại thể hiện một mặt cám thông ấm áp như thế, nếu không y đã bôi nước gừng lên mặt rồi.
Thế là chỉ đành nín thở thời gian dài, làm mặt tái nhợt, bộ dạng trở thành đau khổ, hai mắt vì sung huýt mà đỏ hoe.
Cho nên tuy Vân Sơ không khóc được như Lưu Nhân Quỹ, nhưng bộ dạng đó khiến hoàng đế tưởng rằng y chấn động cực độ, chẳng qua là vì xuất thân võ tướng không dễ rơi lệ thôi.
Lý Trị nói tới hứng khởi, chỉ ruộng bông thưa thớt trước mắt:" Đợi bông thu hoạch hết, thành áo ấm trên người tướng sĩ, trẫm sẽ quyết tranh phong với Cao Câu Ly, rửa nhục các triều."
"Lưu danh sử sách, thiên cổ văn thơ tán tụng, chiếu rọi ngàn đời."
"Lưu khanh, Vân khanh, đó mới là mục đích quân thần chúng ta thực hiện, khâu phải đám ruồi nhặng vo ve ở Trường An so được."
Lưu Nhân Quỹ và Vân Sơ lập tức khom người:" Tuân theo bệ hạ, chết không nuối tiếc."
Lý Trị thở dài:" Thái tông hoàng đế dù tuổi cao, vẫn đau đáu chuyện Cao Câu Ly, muốn tự mình xuất binh chinh phạt. Nào ngờ trời không toại lòng người, Liêu Đông giá rét, tháng chín tuyết lấp đường, thái tông giữa chừng phải quay về, tới khi lâm chung vẫn nắm tay trẫm không quên nhắc tới Cao Câu Ly ..."
Lưu Nhân Quỹ tức thì khom người:" Bệ hạ nếu muốn khởi binh thần nguyện ý đi tiên phong."
Vân Sơ thầm mắng trong lòng, ông chỉ nghe rồi khóc là được, già chừng đó rồi làm ăn cái gì, chỉ giỏi hại lão tử, cũng khom người nói:" Đại Đường ta mãnh tướng như mây, mưu thần như mưa, thần nguyện giữ hậu phương, cung cấp lương thảo, vật tư, quyết không để đại quân thiếu thốn, bỏ dở giữa chừng."
Tiễn xa giá Lý Trị đi rồi, Lưu Nhân Quỹ nhìn Vân Sơ:" Thân là chiến tướng mà ngươi không định đi Cao Câu Ly một chuyến à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Ai ai cũng muốn tới Cao Câu Lý, mọi người đi cả, ai ở lại lo cơm áo?"
Lưu Nhân Quỹ cười vang:” Đời này không tới Cao Câu Ly, uổng làm người.”