Lý Trị nghe Vân Sơ tấu đối bất giác đứng dậy, đi vòng quanh y nhìn y đầy hứng thú:" Coi như có chút kiến giải, xem ra trẫm gọi ngươi là nhị bách ngũ hơi oan cho ngươi rồi."
"Nhưng Lưu Nhân Quỹ chưa thể về, ngươi nói đi, con ai ngươi coi trọng không? Nếu thích hợp, trẫm bảo hắn thay ngươi tới xưởng dệt cho người ta ngũ mã phân thây."
"Người ta trẫm lấy làm lạ, xưởng dệt rõ ràng là con đường giúp ngươi thăng quan nhanh chóng, vì sao ngươi lại chỉ hận không vứt bỏ cho sớm thế?"
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn đình đài lầu các liên miên bất tuyệt:" Đời người nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn, không ai có thể làm tốt mọi việc trong tuổi thọ ít ỏi đó. Nên thần hi vọng dựa vào thành Trường An mà đi vào sử sách, vào miếu tiên hiền, chuyện khác bỏ cũng được."
Lý Trị gật gù:" Coi như chí không đổi, trẫm còn trẻ, ngươi cũng còn trẻ, quân thần chúng ta còn thời gian, chỉ cần chí ngươi không đổi, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội."
"Đi đi, về huyện nha của ngươi, trẫm sẽ phái người tới tiếp nhận xưởng bông của ngươi."
Vân Sơ ánh mắt kỳ vọng nhìn Lý Trị:" Không biết bệ hạ phái ai tới xưởng bông?"
Lý Trị châm chọc:" Sao, lại không muốn buông tay à?"
Vân Sơ nghiêm túc chắp tay nói:" Khởi bẩm bệ hạ, quy mô của xưởng bông bây giờ không lớn, nhưng sau này quy mô trồng bông của Quan Trung sẽ tăng gấp bội. Thần dám đoán định, năm năm sau cây bông sẽ triệt để thay đổi thói quen trồng dâu gai của Quan Trung.
"Mười năm sau áo bông trên người bách tính sẽ bị áo bông thay thế. Một vụ kinh doanh lớn như vậy, bệ hạ phải phái một con hổ tới trấn giữ, nếu không có hổ thì phải có chó săn, chứ nếu phái nhầm con lợn tới thì hỏng mất."
"Được rồi, ngươi lui đi, trẫm tự có cân nhắc." Lý Trị nghe xong không phản ứng gì xua tay:
Vân Sơ cung kính cáo từ lui ra, địa vị của y trong lòng hoàng đế có chút thay đổi, trước kia bất kể chuyện gì cũng phải thông qua Lý Thận đưa lên, bây giờ có thể trực tiếp cầu kiến.
Điều này minh chức cho việc y làm đã lọt vào mắt hoàng đế.
Lý Trị xử lý hết tấu chương rồi dẫn gấu lớn vào tẩm cung, miệng còn khẽ ngâm nga gì đó.
Vũ Mị đang thử áo mới cho Lý Hiền quay sang cười:" Bệ hạ vì chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Lý Trị nhìn Lý Hiển vừa mặc áo mới, nói:" Hôm nay trẫm và Vân Sơ tấu đối, tên nhị bách ngũ đó vậy mà cũng có vài suy nghĩ thú vị lắm ..."
Vũ Mị nghe Lý Trị kể xong thì hỏi:" Không biết bệ hạ định phái ai đi?"
"Tất nhiên là mãnh hổ rồi."
"Thần thiếp thấy chó săn thích hợp hơn."
"Vì sao?"
"Mãnh hồ gầm vang núi, bách thú quy phục, nếu bệ hạ phái mãnh hổ tới, ắt sẽ coi xưởng dệt là lãnh địa của mình, tùy ý làm xằng. Phái một con lợn tới càng không được, xưởng dệt trong tương lai trọng yếu như thế, con lợn xẻ bị người ta cắt xẻo."
Vũ Mị cắn đắt chỉ, đem áo ướm lên người Lý Hiển một lần nữa:" Huống hồ Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ cũng có thể xem là mãnh hổ, làm sao con lợn có thể yên ổn trong địa bản của mãnh hổ được."
Lý Trị gật đầu:" Hoàng hậu nói có lý, phải phái một con chó trung thành tới trông coi xưởng dệt mới được."
Vũ Mị tiếp tục công việc, không hỏi cụ thể hoàng đế định phái ai đi, đó là chuyện hoàng đế định đoạt, không phải nàng có thể xen vào.
Thực ra trong lòng nàng rất muốn để Lý Nghĩa Phù hoặc Hứa Kính Tông kiêm nhiệm xưởng dệt, nhưng hiện hoàng đế rất cảnh giác với nàng, nên nàng không tiện đề xuất.
Khi Lý Hoằng đi vào thì Lý Trị đang bế Lý Hiền, hắn liền kéo Lý Hoằng tới gần đệ đệ, so sánh tướng mạo hai đứa con.
Quan sát một lúc, Lý Trị nói với Vũ Mị:" Khuôn mặt Hoằng Nhi nhu hòa hơn một chút."
Vu Mị ở bên nói:" Càng có tướng nhân chủ hơn."
Lý Trị thở dài:" Đợi năm sau đi, năm Vĩnh Huy xảy ra quá nhiều chuyện làm trẫm không vui. Đợi năm sau đổi niên hiệu, Hoằng Nhi tấn thăng thái tử, để Lý Trung tới đất phong."
"Chuyện này thần thiếp không mê hoặc bệ hạ."
" Nàng không làm, nhưng cả thiên hạ đã coi Hoằng Nhi là thái tử rồi, nếu trẫm không thuận theo dân ý, vậy thì trẫm không đúng."
Vũ Mị nhỏ giọng nói:" Thần thiếp không dám."
Lý Trị không nói thêm, đặt Lý Hiền xuống, một tay dắt Lý Hoằng, tay kia vỗ đầu con gấu lớn, gọi nó đi theo.
Đợi Lý Trị đi rồi, Vũ Mị bỏ kim chỉ xuống, bảo cung nhân:" Đem chiếc áo hoa này tới phường Tấn Xương cho Ngu thị, bảo nàng mặc cho Ngọc Nô Nhi của ta."
Cung nữ già cười nói:" Ngọc Nô Nhi trắng trẻo mập mạp đáng yêu lắm ạ, nhất là đôi mắt rất giống hoàng hậu, như dùng mực chấm ra vậy."
"Nô tỳ lần trước tới thì Ngọc Nô Nhi đã đi được vài bước rồi, còn biết nói, nhưng mà gặp ai cũng gọi mẹ mẹ, buồn cười hết sức."
Gương mặt Vũ Mị thoáng qua chút đau khổ, mím môi một lúc mới nói:" Tiếp tục nuôi ở phường Tấn Xương cũng tốt, ở đó nó có thể bình an vui vẻ lớn lên, về đây lại một đống chuyện chẳng hay ho gì. Phải rồi, con chó già Tả Xuân không chịu ngả theo hả?"
Cung nữ già gắp chiếc áo hoa đẹp đẽ lại:" Lão nô thăm dò rồi, ông ta không có phản ứng."
"Bách kỵ ti, bách kỵ ti, bệ hạ thủ đoạn thật cao, chỉ là dùng nó để đối phó với hoàng hậu, thật là ..."
Vân Sơ về tới nhà trong lòng vẫn ngẫm nghĩ chuyện tấu đối với Lý Trị hôm nay, Lý Trị coi như vẫn tính là nhân nghĩa, ít nhất nói cho y biết, huyện Vạn Niên có mật thám bách kỵ ti.
Chính là cảnh cáo y khi làm việc phải cân nhắc, không thể lỗ mãng nữa, hoàng đế không thể giúp y mãi.
Hoàng đế muốn mua chuộc lòng người thực sự là quá dễ dàng, cho dù là người nhận đại ân của Vân Sơ, nhưng khi bán đứng y cho hoàng đế sẽ không nửa phần do dự.
Vì quân quân thần thần, phụ phụ tử tử mới là đại nghĩa.
Cho nên đại nghĩa này của Nho gia là thứ cực kỳ đáng sợ, nó có thể đem toàn bộ tình cảm mỹ hảo nhất như lòng trung thành, tình bằng hữu, ân nghĩa bị xé nát.
Dù tố cáo cha ruột mưu phản cũng là hành vi cao thượng.
Mỹ Ngọc Nhi và Thải Vân Nương của Vân gia được Ngu Tu Dung nuôi rất tốt.
Chủ yếu là vì thân thể Ngu Tu Dung trước giờ luôn rất khỏe, ăn lại ngon, đủ dùng sức một mình cho hai đứa bé bú.
Vân Na nhìn hai đứa bé mỗi đứa ôm một bầu vú trắng muốt ra sức bù chùn chụt, nó bất giác chảy nước dãi.
Cầm hũ sửa trâu lên uống ừng ực, Vân Na mới thấy đỡ hơn, dẫn Đại Phì ra cửa sau, tới chùa Đại Từ Ân, Huyền Trang đại sư bị bệnh rồi, không phiên dịch kinh sách được nữa, cả ngày không đả tọa thì nằm trên giường không dậy nổi, mặt hốc hác yếu ớt, rất đáng thương.
Suốt cả năm Vĩnh Huy thứ sáu, Huyền Trang đại sư không phiên dịch được một câu kinh phật nào.
Ca ca nói, Huyền Trang đại sư quanh năm ăn chay, rất có khả năng vì thiếu dinh dưỡng nên mới kiệt sức tới mức đó.
Vân Na khuyên Huyền Trang đại sư uống ít sữa trâu, ông nói tranh sữa với nghé n on là bất n ghĩa. Vân Na hỏi ca ca rồi, nên mỗi ngày đúng giờ tới chùa Đại Từ Ân, xay ít đỗ tương, nấu ít sữa đậu và đậu hoa cho Huyền Trang đại sư ă.
Rất hiệu quả, sức lực của Huyền Trang đại sư quay về một ít rồi, tin rằng không bao lâu nữa có thể tới ngôi chùa thanh tịnh một chút phiên dịch kinh Phật.