Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 446 - Q2 - Chương 226: Vân Gia Gia Miếu.

Q2 - Chương 226: Vân gia gia miếu. Q2 - Chương 226: Vân gia gia miếu.

Thực ra Huyền Trang đại sự ốm cũng không phải là chuyện quá bất ngờ, mặc dù Vân Sơ tránh dính líu vào chuyện Phật môn, không biết mấy, nhưng cứ nhìn Con khỉ già cứ thi thoảng lại biến mất, lần nào quay về cũng mệt như muốn mất cả mạng là hiểu tranh đấu Phật môn chẳng nhẹ nhàng hơn những cuộc tranh đấu phàm tục khác. Trường An này càng là trung tâm thị phi, y muốn kiến nghị Huyền Trang đại sư đi Hà Tây, Con khỉ già đã ở Hà Tây lập ra được cương vực lớn cho Phật môn.

Chỉ cần tới đó rồi, mọi chuyện ở thành Trường An sẽ không liên quan tới ông nữa.

Đáng tiếc bị Huyền Trang đại sư từ chối, ông nói, mình được mười phương cung phụng, vậy nhận khổ nạn của mười phương là chuyện đương nhiên.

Ông ta là cao tăng Phật môn, cũng là nhân vật chính trị cực kỳ quan trọng, người ủng hộ ông phiên dịch kinh sách đa phần là người cũ của triều Trinh Quan, thời đại của họ đã qua, bọn họ đang nói tiếp nhau ngã xuống, hoàng đế đã trưởng thành, muốn kiến lập thế lực của riêng mình.

Quá nhiều chuyện liên quan, khiến ông khó mà có được một hoàn cảnh thanh tịnh.

Vân Sơ bảo Vân Na nói với Huyền Trang đại sư, cho dù tất cả mọi người không muốn cung phụng ông phiên dịch kinh sách nữa, Vân gia sẽ một mình gánh vác. Không những thế y còn nghĩ cách giúp giáo nghĩa của Pháp tướng duy thức tông được in lên sách, truyền bá khắp thiên hạ.

Vân Na về nói, Huyền Trang đại sư nghe xong vui những ba ngày.

Vì thế Khuy Cơ đại sư lại lần nữa tới Vân gia, thương lượng với Vân Sơ xây dựng cho Vân gia một tòa gia miếu.

Còn nói Bá Thượng là nơi phong thủy Bảo Địa.

Vân Sơ thấy con người Khuya Cơ chẳng ra làm sao, nhưng mà kiến nghị này cực tốt, Vân gia dưới sự quản lý của Thôi nương tử, giờ ngày thu đấu vàng, đúng là cần một cái gia miếu. Tới khi đó đem số tiền đồng chất đống trong nhà nung ra, đúc thành từng bức tượng Phật tinh xảo, để đề phòng khi cần.

Thời gian qua Vân Sơ có nhận thức mới về kinh tế Đại Đường.

Trước kia y luôn nghĩ rằng, cứ sáu bảy năm sẽ xuất hiện một tai họa tiền tuệ, với bách tính mà nói chỉ có phá hoại chứ không ích gì, là hành vi bóc lột.

Giờ Vân Sơ hiểu ra, đám người đó cùng lúc làm chuyện xấu, còn làm một chuyện quan trọng vô cùng --- Hạn chế hoàng quyền.

Nếu hỏi khắp thiên hạ này có cái hiệu buôn nào lớn nhất, tất cả người Đại Đường sẽ chỉ tay vào Thiếu phủ giám.

Nhà khác kinh doanh thì phải nộp thuế, phải tuân thủ quy củ, còn phải đả thông môn lộ của quan phủ mới có thể miễn cưỡng làm ăn lớn một chút.

Thiếu phủ giám không cần, vì quy củ là do nhà họ đặt ra, gặp phải đối thủ cạnh tranh, bọn họ thậm chí chả thèm dùng tới sức mạnh quan phủ, chỉ cần sửa quy củ là được.

Một cái Thiếu phủ giám gần như có thể kinh doanh mọi thứ trên đời, chỉ cần nó há cái miệng tham lam ra là toàn bộ tiền tài thiên hạ sẽ chảy vào cái động không đáy đó.

Vân Sơ cũng rất sợ đột nhiên một ngày đầu óc Lý Trị có vấn đề, Đại Đường phát hành tiền giấy, như thế cơ sở xã hội sẽ sụp đổ. Sau đó câu chuyện cũ 36 lộ phản vương thời Tùy mạt sẽ lặp lại.

Tê Vân Tự.

Đó là gia miếu mà Vân Sơ chuẩn bị xây dựng, quy mô không lớn, chiếm diệt tích không quá 20 mẫu, Khuya Cơ chuẩn bị kiếm 20 độ điệp, tức là ở ngôi chùa này có 20 tăng nhân chính thức.

Chưa đợi bàn bạc tới chỗ Vân gia phải bỏ bao nhiêu tiền xây dựng thì Khuy Cơ lại bỏ đi nhanh như lần trước. Xem ra là Vân gia không phải bỏ tiền.

Vân Sơ bế Mỹ Ngọc Nhi, cúi đầu xuống người nó hít, cái mùi thơm thơm hôi hôi trên người trẻ con lấp đầy khoang mũi.

Ngu Tu Dung thì bế Thải Vân Nương nói:" Gia miếu này có phải là nơi xây cho Huyền Trang đại sư phiên dịch kinh sách không?"

Vân Sơ lại ngửi mông nhi tử:" Để ông ấy yên tâm yên tĩnh dịch hết kinh thư, bây giờ ông ấy chỉ có cái mong muốn đó nữa thôi. Còn bày ra chuyện nó chuyện kia, ta cảm giác ông ấy đã chán ghét mệt mỏi rồi, nói không chừng ngày nào đó khép mắt lại tới đất Phật. Đó mới là tổn thất trọng đại của Đại Đương."

Ngu Tu Dung bế khuê nữ nhích tới gần Vân Sơ, định thì thầm với y, Vân Sơ lập tức hít hít:" Nàng bao lâu rồi chưa tắm?"

Ngu Tu Dung đưa một tay ra, đấm mạnh lên lưng Vân Sơ:" Ngửi mông nhi tử chàng thì không chê, thiếp mới tới gần đã nói có mùi à?"

Vân Sơ bị mấy cú đấm nặng chẳng kêu một tiếng, để Ngu Tu Dung sán tới gần:" Ở bên ngoài kia có tin đồn ..."

Đợi nửa ngày trời không thấy nàng nói tiếp, Vân Sơ bực mình:" Muốn nói gì thì nói đi, đừng để ta phải đoán."

Ngu Tu Dung nói thật nhỏ:" Bên ngoài đều nói phu quân là nhi tử của Huyền Trang đại sư, hôm qua Phùng thị còn tới hỏi ..."

Vân Sơ lần này không đợi nàng nói hết, nổi giận:" Xéo xa chút."

Không biết quân khốn kiếp nào bắt đầu lan truyền tin đồn đó, Vân Sơ thấy mình không cần giải thích gì hết, bà nương này rảnh rang qua rồi, chăm hai đứa con chưa đủ chứ gì? Còn rảnh đi quan tâm chuyện vớ vẩn, y nhét luôn nhi tử cho lão bà. Vân Sơ còn sang phòng kế bên, bê luôn cả cái cũi của nha đầu béo sang phòng mình.

Một lúc sau tiếng ba đứa bé đua nhau khóc bằng đủ thứ tông giọng lệch lạc, Ngu Tu Dung cuống quít dỗ dành, Vân Sơ hếch mặt lên trời cưỡi ngựa tới nha môn, ai báo thích buôn chuyện.

Không ngờ tới nha môn nhận tin không lành.

Vân Sơ không ngờ rằng chủ sự của xưởng dệt là đô đốc Tả Xuân của bách kỵ ti.

Vì phải bàn giao công tác, Vân Sơ lần đầu tiên thực sự tiếp xúc với một vị đại thái thám có quyền lực.

Tả Xuân là người trông rất nghiêm thức, tóc đã hoa râm, chải chuốt cầu kỳ, không đội cãi mũ hình như cái hộp vuông của hoạn quan mà dùng trâm bạch ngọc cố định tóc. Thân mặc quan phục đỏ chỉnh tề, đi lại oai phong, chẳng hề giống thái giám.

Áo bào đỏ tươi, chứng tỏ là đại thái giám tòng tứ phẩn, tới Đại Đường bao năm đây mới là lần đầu Vân Sơ gặp thái giám áo đỏ.

Tòng tứ phẩm là cấp bậc cao nhất mà thái tông định ra cho hoạn quan, thường chỉ có ba người là đại nội tổng quản, ngự tiền thái giám, chưởng ấn thái giám mới có tư cách mặc.

Chẳng những Tả Xuân không giống thái giám, ngay cả đám tùy tùng của ông ta đều lưng hùm vai gấu, trừ không có râu ra thì chẳng liên quan tới thái giám, ánh mắt nhìn người khác rất bất thiện.

Vân Sơ phát hiện ra hai chân Dương Anh run bần bật, chắc là biết thân phận của ông ta.

Vân Sơ dẫn Tả Xuân đi quanh, từ lưu giữ bông, chống cháy, tới kéo sợi dệt vải, cực kỳ tỉ mỉ.

Còn về bật bông là cơ mật tối cao, Vân Sơ không nói, cho nên xưởng bông muốn bông tơi xốp thì chỉ có thể dựa vào tay xé thôi.

"Tướng sĩ có được đồ chống lạch, bách tính có được công việc nuôi gia đình, đây là ý nghĩ tồn tại của xưởng bông. Khi bông quanh Trường An trồng ngày càng nhiều, công xưởng cũng sẽ nhiều lên."

"Bách tính dựa vào bông kiếm sống vì thế cũng ngày càng nhiều, hi vọng Tả đô đốc cẩn thận kinh doanh, đừng hủy nguồn cơm áo của bách tính."

"Sau này chuyện xưởng bông giao cho Tả đô đốc rồi."

Trong qua trình giới thiệu xưởng bông, giọng Vân Sơ thong thả, đầy cảm giác nhịp điệu, mỗi từ ngữ toát lên sự tin tin của chuyên gia:

Tả Xuân lần đầu tiên rút tay từ ống tay áo ra thi lễ với Vân Sơ:" Thụ giáo rồi."

Vân Sơ cũng chắp tay đáp lễ:' Có chỗ nào chưa chu toàn, mong được tha thứ."

Bình Luận (0)
Comment