Giới thiệu xong xuôi tất cả những việc cần chú ý ở xưởng dệt, Vân Sơ không ở lại thêm, dùng ánh mắt đầy tình nhìn xưởng dệt náo nhiệt một lượt, sau đó gọi ba người Dương Anh, Lưu Thao, Lưu Duệ tới trước mặt Tả Xuân:" Dương Anh đã hiểu toàn bộ quá trình vận hành xưởng dệt, có thể dùng vào bất kỳ vị trí nào. Sau này phàm đô đốc muốn mở xưởng dệt mới thì có thể dùng hắn."
"Lưu Thao, Lưu Duệ cũng đã hiểu phần nào thao tác xưởng dệt, công việc tiếp theo của họ là căn cứ vào tình huống xưởng dệt, định ra các loại điều lệ."
"Bản quan cho rằng, điều lệ chống cháy phải làm ra trước, đồng thời nghiêm khắc chấp hành, bông vốn là thứ dễ cháy, một khi bắt lửa là không sao cứu nổi, phải hết sức thận trọng, thận trọng hơn nữa."
Giải thích tận tâm của Vân Sơ cùng cách làm nâng đỡ hậu nhân một cách vô tư của y hiển nhiên đã vượt xa hoàn toàn nhận thức trước kia của Tả Xuân.
Khi Dương Anh, Lưu Thao, Lưu Duệ hướng về phía bóng lưng Vân Sơ đi xa vài dài mãi chưa đứng thẳng lên, dù là người làm gián điệp nửa cuộc đời như Tả Xuân cũng xúc động không thôi.
Vân Sơ bàn giao công tác vô cùng triệt để, cả công giải của mình ở xưởng dệt cũng hủy bỏ, từ giấy bút mực thì không mang đi chút nào hết.
Khi y tới, nơi này chỉ là mảnh đất trống đầy cỏ dại, khi y đi nó đã là xưởng lớn dung nạp bốn nghìn phụ nhân.
Lòng Vân Sơ đầy kiêu ngạo.
Ôn Nhu thấy Vân Sơ về cũng chân thành chắp tay vài:" Huyện tôn làm tới mức này, có thể xưng là tấm gương quan lại cả thiên hạ, nếu không thể thay đổi cái nhìn của Tả Xuân với huyện tôn, người này nhất định có trái tim bằng đá."
Vân Sơ thở dài:" Mới đầu chỉ mang thái độ đẩy trách nhiệm cho người khác để giới thiệu, ai ngờ nói một hồi chính bản thân cũng cảm động, cuối cùng chẳng cần lừa người ta nữa mà dốc chân tình ra nói. Xem ra tu dưỡng còn chưa đủ, sau này phải chú ý."
Ôn Nhu lắc đầu:" Huyện tôn cứ lừa người ta thêm vài lần nửa, không chừng bản thân thành thánh nhân."
"Ha ha ha ha ..."
Hai người cười phá lên, không hề có chút gian xảo nào trong đó, chỉ có hào sảng vô song.
Khi trời sắp tối, Tả Xuân thị sát xương bông suốt một ngày, mệt mỏi về tới Cung Thành.
Sở dĩ một mỏi là vì xưởng bông này quá phức tạp với ông ta.
Mặc dù được Vân Sơ giải thích tỉ mỉ, lại có ba người Dương Anh, Lưu Thao, Lưu Duệ và các quản sự khác bẩm báo chi tết, Tả Xuân vẫn chưa chắc mình có thể làm chủ sự nơi này.
Cái xưởng này quá nhiều thứ ông ta không hiểu.
Mỗi chập tối, Lý Trị lại dẫn theo con gấu lớn đứng trên Thái Cực điện, nhìn xuống gắp Trường An, nghe tiếng trống tối thùng thùng, nhìn cổng thành, cổng phường, cổng Hoàng Thành, cổng Cung Thành rồi tới cổng viện Thái Cực cung được bốn võ sĩ vạm vỡ hợp lực đóng lại, hắn mới về tẩm cung.
Tả Xuân đã tới một lúc lâu rồi, con gấu ngốc chẳng hề hay biết, Lý Trị thì biết rất rõ.
"Thế nào?" Giọng Lý Trị từ trên bậc thềm cao vang lên, tức thì bị gió thổi tan:
"Lão nô lực bất tòng tâm."
"Vân Sơ làm khó ngươi, không giảng giải rõ ràng sao?"
"Vân Vũ Sơ giải thích vô cùng rõ ràng, không che giấu gì cả, thứ gì cần nói đã nói hết. Còn sợ lão nô chưa hiểu, để lại ba nhân tài chuyên môn cho lão nô sai bảo." Tả Xuân giọng đầy thán phục:
Lý Trị đá con gấu ngủ say:" Đã thế vì sao còn nói lực bất tòng tâm?"
Tả Xuân vái lạy:" Bẩm bể hạ, xưởng dệt khác xa so với nhận thức của lão nô, phải nói là tinh diệu vô song."
"Nếu lão nô học từ đầu, nhất định sẽ hiểu thấu triệt các đạo lý trong đó, nhưng nếu đặt quá nhiều tinh lực vào đó, sẽ ảnh hưởng tới Bách kỵ ti. Bởi thế lão nô lớn gan xin bệ hạ chọn nhân tuyển khác, chỉ có thể mới không làm lỡ nhiệm vụ bệ hạ giao phó."
Lý Trị rất hiểu Tả Xuân, ông ta là người không dễ dàng lùi bước, trước kia đã trải qua vô số trợ ngại, không ngờ bị một cái xưởng dệt nho nhỏ, nghề của đám phụ nhân khiến ông ta chùn chân.
"Khó lắm à?"
"Không quá khó ạ, chỉ có thể nói rất tinh diệu, cả xưởng như con sông chảy, gặp bãi cạn thành một kiểu, gặp chỗ hẹp thành kiểu khác, bất kể thế nào cũng có biện pháp chuyên môn ứng phó. Đây hoàn toàn không phải là một xưởng bình thường lập ra là không thay đổi." Tả Xuân còn chưa hết cảm khái:
"Nói thế là trẫm xem thường cái xưởng này rồi à?"
"Lão nô không dám."
Lý Tri vung tay:" Doanh lợi của xưởng này là chi phí cho Bách kỵ ti của ngươi."
Tả Xuân cả kinh quỳ rạp xuống:" Lão nô về xưởng dệt ngay, dù không ăn không ngủ cũng sẽ làm rõ đạo lý trong đó."
Lý Trị "ừ" khẽ một tiếng, lần nữa đá con gấu vẫn lờ đờ ngài ngủ, về tẩm cung trong sự tháp tùng vô số hoạn quan, cung nhân, võ sĩ ẩn trong chỗ tối.
Về tổng thể mà nói, tâm tình của hắn rất tốt, Vân Sơ không làm hắn thất vọng, Tả Xuân cũng khiến hắn hài lòng.
Hoàn toàn giao ra xưởng dệt không có nghĩa là Vân gia không dính dáng gì tới bông nữa, vì bông của Vân gia toàn bộ tới từ Bá Thượng, có rất nhiều.
Do Lưu Nghĩa quá hống hách trong phường nên bị Vân Sơ đuổi ra Bá Thượng trồng bông, nếu ở nhà không có chuyện gì quan trọng thì ông ta chỉ có thể ở đó trông coi ruộng bông thôi.
Bây giờ toàn bộ bông đã được thu về, để trong xưởng nhỏ tại Khúc Giang lý, giao cho Thôi nương tử.
Hiệu quả không tệ, đi trồng bông nửa năm, phường chính cẩn thận, khiêm tốn trước kia quay về rồi, giờ rất hiền hòa, gặp ai cũng cười. Theo như Ôn Nhu đánh giá, Lưu Nghĩa đã có một nửa phong thái của quản gia nhà hắn.
Kỳ thực người có ý nghĩa giáo dục nhất đối với quản gia toàn bộ huân quý Trường An chính là Vân Sơ, từ khi y chém đầu quản gia nhà Khâu Hành Cung, tất cả quản gia các nhà đều bi đưa đi giáo dục lại một lần.
Nhất là huân quý ở huyện Vạn Niên, nếu không một ngày Vân Sơ tới nhà là họa to.
Bông của Vân gia không đem vào xưởng làm thành vải bông, vẫn dùng để làm chăn bông, đệm bông, bồ đoàn bông, thậm chí Thôi nương tử còn đang thí nghiệm dùng trong xe ngựa. Theo nàng nói thì có thể ngăn cách tiếng ổn, giảm được rung lắc khi đột nhiên đi qua đường xóc.
Nói ra thì nhu cầu lớn nhất với chế phẩm bông của Vân gia là phường Bình Khang, Vân Sơ phải thừa nhận ở bất kỳ thời đại nào, giới giải trí luôn là nơi đầu tiên dùng những thứ mới mẻ.
Y thích khai phát những cái mới hơn.
(*) Có vẻ Vân Sơ nghe theo phe anh hoàng hơn.