Đột nhiên Lưu Nhân Quỹ mời khách, đã thế liền một lúc mời cả ba người Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu.
Có điều khi ba người tới nơi thì thấy nhà ông ta chẳng giống chỗ mở tiệc đãi khách.
Trong nhà nuôi rất nhiều gà chưa nói, còn có hai ao nuôi giun cực lớn, đường đường nhà cấp sự trung mà thối mù trời, ngoài kia người ta còn đồn, gà nhà ông ta còn nhảy cả lên bếp ăn mẫn cơm tối Lưu phu nhân chuẩn bị cho ông ta.
Vân Sơ cũng phải thừa nhận, nhà Lưu Nhân Quỹ nhiều gà thật, hay nói theo một cách khác, nhà ông ta là cái chuồng gà cực lớn rồi.
Trên tường, trên cây, mái nhà, đâu đâu cũng thấy gà.
Khi phó nhân là ông ta lấy giun ra băm nát trộn với cám nuôi gà, gà nhà ông ta từ mọi nơi ào ào vỗ cánh bay ra, có thể nói là che lấp cả mặt trời.
Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều há hốc mồm như ba thằng ngốc, Lưu Nhân Quỹ thì cười không khép miệng lại được.
"Lão phu chỉ dựa vào rất ít cám trộn giun mà tạo ra sự nghiệp vĩ đại này, ba các ngươi thấy sao?"
Vị quan viên mặc áo bào đỏ rực đó dũng mãnh xông vào đàn gà, tay không bắt lấy một con, nắm hai chân nó, mặc cho con gà xúi quẩy ra sức vỗ cánh phản đối. Ông ta đi tới trước ba viên quan mặc quan bào xanh lét, hốt bản ngà voi gài bên hông, giơ con gà lên:" 50 văn tiền đấy!"
Ôn Nhu kinh hãi dùng hốt bản che mặt, liên tiếp lùi lại, không ngờ hôm nay Lưu Nhân Quỹ trịnh trọng mời họ tới nhà uống rượu, kết quả là thế này.
Vân Sơ nhận lấy con gà, ước chừng trọng lượng, kinh ngạc thốt lên:" Con gà này béo quá."
Lưu Nhân Quỹ vuốt râu cười to:" Lão phu gọi quản sự nhà ăn lớn phường Quang Phúc tới xem rồi. Nơi này có 260 con gà, nhà ăn lớn đồng ý mua với già 50 văn tiền, thế là được mười ba quan."
"Lão phu định mở rộng ra cả huyện Trường An."
13 quan, có lẽ là khoản tiền lớn nhất mà nhà ông ta từng kiếm ra rồi, nghĩ tới tên thuế lại bỉ mình treo cổ hai năm tham ô mấy trăm quan, Vân Sơ chép miệng:" Nếu gà nhà ông nhiều gà mái thì tạm thời đừng bán, để chúng đẻ trứng, đợi không đẻ được nữa mới bán lấy thịt, lợi ích còn cao hơn."
"Có điều phải nói trước, nếu ông mở rộng phạm vi nuôi gà, ngàn vạn lần đừng kéo huyện Vạn Niên ta vào. Ta lo tới khi gà nhiều quá, đột nhiên xảy ra dịch gà, tới lúc đó không chỉ gà chết mà người cũng treo cổ luôn."
Nhiệt tình trên mặt Lưu Nhân Quỹ suy giảm nhanh chóng, nhận lại con gà rồi thuận tay ném cho nó bay đi:" Lão phu quá vội rồi! Vào đi, chuyết kinh đã chuẩn bị rượu thịt, lão phu đời này ghét nhất mời tiệc, nhưng chuyết kinh muốn cảm tạ ngươi nâng đỡ hai đứa con kém cỏi, đành vậy."
Đi vào trung đình nhà Lưu Nhân Quỹ thì không thấy gà nữa, vì vườn hoa bị nhà ông ta biến thành vườn rau cải thiện cơm nước rồi.
Dưới hành lang bày một bàn tiệc, rất thịnh soạn, chủ yếu toàn là gà.
Hai mắt Địch Nhân Kiệt không ngừng đảo tròn quanh nhà Lưu Nhân Quỹ, hòng tìm ra bằng chứng ông ta đại gian tựa trung. Đáng tiếc là hắn thất bại rồi, đồ đạc nơi này tuy cũ kỹ, nhưng đều sạch sẽ, bày biện rất ngay ngắn, tỉ mỉ, chứng tỏ thường ngày cũng sống như thế.
Dù là tới trung đình rồi, Ôn Nhu vẫn còn ngửi thấy mùi thối lẩn khuất trong không khí.
Vân Sơ thì tới nhiều nên cũng quen rồi.
Lưu Nhân Quỹ không phải là người có thể dùng tiền bạc mua chuộc hay là tình cảm lung lạc, ông ta là vị quân tử Nho gia cực kỳ chính thống, có theo đuổi riêng.
Hôm nay Lưu Nhân Quỹ không nói chuyện công, liên tục mời rượu ba người, dù có nói thì cũng chỉ nói tới chuyện trước kia, thậm chí còn tự hào kể sự tích vĩ đại năm xưa ông ta cãi lại thái tông hoàng đế thế nào.
Cơm nó rượu say, ba người Vân Sơ cáo biệt trở về, nói thật ăn tiệc với Lão Lưu chẳng vui vẻ mẹ gì.
Cưỡi con ngựa mận chín Vân Sơ trêu Địch Nhân Kiệt:" Có tìm thấy chứng cứ tham ô không?"
Không ngờ Địch Nhân Kiệt nói:" Có vẻ ông ấy chuẩn bị đi xa."
Ôn Nhu gật đầu:" Không những thế, ông ấy còn chủ động ngăn người tới thăm."
Vân Sơ hỏi:" Ngươi nói số gà đó à?"
Ôn Nhu rõ ràng có điều tra trước:" Lưu Nhân Quỹ xuất thân hàn môn nhưng không thải loại thổ địa chủ chưa thấy chuyện đời. Thê tử ông ta cũng chẳng phải nông gia nữ mà là dòng dõi thư hương. Làm cả nhà thối hoắc lên như vậy không phù hợp với xuất thân của họ."
"Ta thậm chí cho rằng bữa tiệc hôm nay là tiệc từ biệt."
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn núi xa đã dần có sắc thu, đoán ngay:" Câu Câu Ly, trước đó ông ta còn nói, đời này chưa tới Cao Câu Ly uổng kiếp người."
Ôn Nhu suy đoán:" Nếu ông ta phải che giấu như vậy thì chắc là tới quận Bắc Hải đóng thuyền."
Địch Nhân Kiệt cau mày:" Bắc Hải không phải nơi tốt, nhất là đóng thuyền. Năm xưa Tùy Dương Đế muốn đóng thuyền ở Bắc Hải để đánh Cao Câu Ly, cuối cùng sinh ra người như Vương Bạc."
"Chuyện đóng thuyền là chọc vào nỗi đau của bách tính hai vùng Hà Bắc Sơn Đông, không thể đụng vào. Nếu Lưu Nhân Quỹ mà nhận lệnh đi đốc thúc đóng thì chắc chắn không thể là không thể thuận lợi được."
Vân Sơ thở dài:" Ta từng kiến nghị bệ hạ để Lưu Nhân Quỹ làm chủ sự xưởng dệt, bệ hạ từ chối ngay. Xem ra lần này Lão Lưu nhận phải việc tệ nhất rồi, nếu những người trước kia đều thất bại cả, vậy lần này dựa vào cái gì mà bệ hạ nghĩ Lão Lưu có thể thành công?"
Ôn Nhu ngửa mặt nhìn trời than:" Đó là cái hại khi làm trung thần, vì trung thần chỉ được tiếp nhận mà không được lựa chọn. Ba huynh đệ chúng ta phải nhìn vào mà rút kinh nghiệm, cẩn thận, hết sức cẩn thận."
Về tới nhà Vân Sơ phát hiện ra chuyện lạ, hôm nay Ngu Tu Dung không bế hai đứa con của mình, mà lại bế Ngọc Nô Nhi của Vũ Mị.
Đứa bé này hôm nay trông ngoan lắm, cái đầu to tướng tuy tóc lưa thưa, nhưng tết cái bím dựng đứng lên trời hết sức ngộ nghĩnh. Người lại mặc áo hoa rất lòe loẹt, mà nhìn một cái là biết nhỏ rồi, thít nó lại như con tằm, thành từng khúc từng khúc một.
Ngu Tu Dung bế đứa bé lắc lư trước mặt Vân Sơ khoe:" Cái áo hoa này có đẹp không?"
Vân Sơ bĩu môi:" Sau này làm áo cho con nhớ làm vừa người một chút, nhà chúng ta có thiếu vải đâu."
Vừa dứt lời thì nhũ nương chăm sóc nha đầu béo lảo đảo, tựa hồ thêm chút kích thích thôi là lăn ra ngất xỉu vậy.
Ngu Tu Dung khẽ mắng, trượng phu sao nhiều lúc không tinh ý gì cả:" Đây là áo do chính hoàng hậu làm cho khuê nữ đấy, phu quân nói linh tinh gì thế?"
Ra là vậy, Vân Sơ đi tới cởi nút áo ở cổ nha đầu béo ra, rõ ràng cổ quá nhỏ làm nó thở cũng khó rồi, nói gì tới đẹp với không đẹp chứ.
Vừa được cởi trói nha đầu béo hoạt bát hẳn, nó giống hệt Lý Hoằng khi còn nhỏ, thích nắm lấy Vân Sơ, Lý Hoằng nắm tay, còn nó nắm tóc, nắm tai nắm mũi, Vân Sơ càng kêu nó càng càng cười khanh khách.
"Lần sau nữ quan kia tới thì nàng lấy một bộ y phục của đứa bé này bảo người ta mang về, hoàng hậu nhớ nữ nhi có thể dựa theo kích cỡ đó mà làm y phục." Vân Sơ vừa nói vừa nhịn đau cởi áo trên người nha đầu béo, sau đó giao cho nhũ nương. Dù thế nào thì đây cũng là lần hiếm hoi Vũ Mị thể hiện tình mẹ với nó, phải quý trọng.