Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 450 - Q2 - Chương 230: Cách Mạng Bắt Đầu Từ Gấu. (2)

Q2 - Chương 230: Cách mạng bắt đầu từ gấu. (2) Q2 - Chương 230: Cách mạng bắt đầu từ gấu. (2)

Nghe Thôi nương tử nói dễ dàng như thế, Vân Sơ không yên tâm, dặn dò:" Đừng nghĩ thứ này đơn giản, muốn làm ra một con gấu thật sống động phải tính toán nhiều lắm, phải vẽ tranh, sau đó dựa theo đó cắt ..."

Thôi nương tử dùng hành động để chứng minh, lấy tấm vải lớn, gọi Nhị Phì vào, dựng con gấu lên, sau đó lấy vải bọc con gấu lại, cầm kéo lách cách mấy cái cắt vải:" Lang quân chuyện này đơn giản lắm, chẳng qua là làm cái áo cho gấu thôi mà, không khó. Thứ này suốt ngày lang thang trong phường xin ăn, chẳng được tích sự gì, giờ có ích rồi."

Ở thế giới trước kia của Vân Sơ, thứ này còn có một cái tên khác, đó là quốc bảo, giết người chưa chắn bị xử bắn, nhưng giết thứ này, thân bại danh liệt bị người người phỉ nhổ còn ngồi tù, đáng sợ hơn giết người.

Mấy xưởng đồ chơi tất nhiên không thể kiếm một con về làm mẫu giống Thôi nương tử, không gánh nổi chi phí.

Chuyện Lý Trị thích gấu khoang nay đã truyền khắp Đại Đường rồi, thêm vào trước đó có chiếu thư không cho phép săn gấu khoang càng làm địa vị của nó tăng vọt lên chỉ dưới long phượng.

Chưa ai từng thấy long phượng, nhưng gấu khoang thì trong rặng Tần Lĩnh chẳng hiếm. Bởi thế trong thời gian ngắn, gâu khoang thành thú điềm lành mà người Đường ai cũng thích.

Thôi nương tử bỏ bao công sức đi làm hổ vải phức tạp, lại không biết làm thứ đầu tròn mình tròn lại chỉ có hai màu kia, đó là biểu hiện không đủ đầu óc.

Vân Sơ tay chống hông đứng trong sân, mặc dù là tiểu viện tử tam tiến, nhưng Vân gia rất nhỏ, nhà có vài chục người thôi đã không chứa nổi nữa rồi. Được cái nhỏ nhưng ấm cúng, không như nhà mấy lão tướng, đi từ đại môn vào hậu viện mà không có xe thì mỏi rã căng, không cần nói tới nhà của hoàng đế.

Chỉ có điểm không hay, bất cả ở chỗ nào của Vân gia cứ ngẩng đầu lên là nhìn thấy Tháp Đại Nhạn chướng mắt ngay trước mặt, nghe bọn chịt đáng ghét vỗ cánh phành phạch bay qua.

Lại lạc đề rồi, mình đang nghĩ cái gì nhỉ, à, cách mạng, làm cách mạng.

Cách mạng phải làm từ thứ nhỏ.

Ví dụ như từ gấu khoang, ai cũng thích nó, thứ này nhất định có thể thành đồ xa xỉ đỉnh cấp ở Đại Đường.

Nghĩ mà xem trên đời này bao người mong thành Lý Trị, dù trong nhà thiếu giai nhân tuyệt sắc như Vũ Mị để ôm, nhưng có con gấu hoàng đế yêu thích cũng có thể an ủi bản thân.

Thôi nương tử làm còn nhanh hơn Vân Sơ nghĩ.

Tới chập tối một con gấu bông giống hệt Vân Sơ hay thấy ở đời sau xuất hiện trước mặt.

Đặt con gấu bông bên cạnh gấu khoang, dù là gấu khoang cũng tưởng nhầm là bạn mình, còn đem trúc ăn thừa chia cho gấu bông, hi vọng sau này cùng chung hoạn nạn.

Vân Na vừa mới ở chùa Đại Từ Ân về, hét một tiếng chói tai, lao vào cướp con gấu bông chạy mất nhanh như một cơn gió. Mặc dù con gấu này dựa theo con gấu nhỡ ở phường Tấn Xương làm ra, vẫn còn to lắm, gần như chôn luôn Vân Na ở bên trong.

Ngu Tu Dung cũng muốn, có điều tẩu tử đi cướp đồ chơi của tiểu cô tử thì nàng không làm ra được.

Vừa rồi nàng sờ con gấu đó, gấm êm êm chưa nói, con gấu nhét đầy bông, mềm ơi là mềm, nếu ôm nó ngủ thì chắc thích lắm.

Bây giờ Vân Na cướp mất con gấu rồi, một người mẹ hai con mười tám tuổi liền trút giận lên Thôi thị:" Sao chỉ làm có một con?"

Thôi nương tử dở khóc dở cười:" Phu nhân, vốn chỉ là làm mẫu, làm nhiều lỡ không hay thì phí tiền."

Ngu Tu Dung quên cả con rồi, chạy về phòng lấy ra ba viên bảo thạch một lớn hai nhỏ, đưa cho Thôi nương tử:" Cái màu đen làm múi, hai cái màu lam làm mắt, mau làm cho ta một con gấu."

Vân Sơ lắc đầu liên hồi, Ngu Tu Dung làm thế này là hỏng rồi, Vân Na thích tị nạnh sẽ dùng nhiều ngọc chất lượng cao trên con gấu, rồi không biết thành bộ dạng gì.

Luận tới bảo thạch, Vân Na là nhiều nhất.

Thế rồi Vân Sơ lại sáng mắt lên, đúng rồi có lẽ đây mới là bản chất của xa xỉ phẩm, vốn dùng để ganh đua, thế là y bảo Thôi nương tử:" Lấy trong kho ra ba viên đá đẹp nhất gắn lên đầu gấu, con gấu này chỉ cho xem không bán."

Ở chuyện kiếm tiền thì Thôi nương tử nhắc một cái là thông minh ngay, lập tức đi chấp hành.

Ngu Tu Dung nghe tiếng khuê nữ khóc vừa chạy đi dỗ, lúc này bình tĩnh hơn, xấu hổ nói:" Phu quân, thiếp thân ham chơi rồi."

Vân Sơ đưa tay vuốt má người mẹ mười tám tuổi này, lão bà của y trước kia chỉ có một mình thì rất chững chạc, từ gả tới Vân gia, nàng còn quyết tâm cải tạo Vân Na, ai ngờ bất tri bất giác bị cải tạo ngược. Vân Na vẫn ương ngạnh như cũ, Ngu Tu Dung thì thêm trẻ con, Vân Sơ thấy thế mới hợp với tuổi nàng, cười:" Nàng hơn Vân Na có sáu tuổi thôi, nó làm được, sao nàng không thể, thích là được."

Vừa dứt lời thì nghe thấy Vân Na ở sau lưng hừ lớn một tiếng, chạy đi lục lọi bảo thạch.

Ngay cả ông trời tựa hồ cũng chướng mắt với hành vi lãng phí của cái nhà này, nhổ một bãi nước bọt vào mặt Vân Sơ.

Vân Sơ xoa mặt lên nhìn trời, thì là ông trời khạc thêm nước bọt nhổ vào y, nhổ ướt người. Xem ra ông trời ngày càng bất mãn với hành vi của y lắm rồi.

Thành Trường An cần một trận mưa như thế để rửa đi bụi phủ lên nhà cửa.

Chỉ là nước đổ xuống rào rào, chẳng mấy chốc trong sân có nước đọng rồi.

Lưu Nghĩa mặc áo tơi, dẫn đám phó dịch vớt thứ làm tắc cống ngầm ra, chẳng mấy chốc nước theo đó ào ào chảy xuống cống.

Trời mưa rồi, hơi nóng cuối cùng của thành Trường An cũng tiêu tan.

Tới lúc ăn cơm, Vân Sơ nhìn làn nước mưa bị ánh đèn chiếu tới đỏ rực, mưa rất dày khiến y chẳng còn nhìn thấy khung cảnh ở phía đối diện. Trong lòng thoáng dâng lên cảm giác không lành, Vân Sơ bỏ bát xuống ra ngoài cửa thò tay vào màn mưa, cơn mưa này có hơi lâu rồi đấy.

Mưa lớn vẫn rơi lốp bốp, rát cả tay, không hề thấy có xu thế giảm bớt, Vân Sơ rất thích mưa, nhưng y không thích cái kiểu mưa như hất nước chẳng có tí mỹ cảm nào này.

Ngu Tu Dung đi ra kéo Vân Sơ về phòng, đặt bát cơm vào tay y:" Ăn đi không nguội."

Thành Trường An có mưa lớn thế này thực ra không phải hiếm, nhưng mùa này khó mưa dài được, có lẽ mình hơi mắc bệnh nghề nghiệp rồi, Vân Sơ không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ăn cơm, hôm nay vì cơn mưa mát mẻ còn uống chút rượu ngọt.

Bình Luận (0)
Comment