Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 451 - Q2 - Chương 231: Mưa, Trời Mưa Suốt.

Q2 - Chương 231: Mưa, trời mưa suốt. Q2 - Chương 231: Mưa, trời mưa suốt.

Cơn mưa bắt đầu lúc hoàng hôn, sau nhiều ngày nắng to, cơn mưa giải nhiệt khiến ai nấy vui mừng. Một số người già thì nhìn sắc tới nói, sau cơn mưa này trời sẽ không còn nóng nữa, Trường An sẽ hoàn toàn bước vào mùa thu ngắn ngủi đẹp nhất trong năm rồi.

Thời tiết mát mẻ dễ chịu, mọi người đều bước vào giấc ngủ dễ chịu, chẳng mấy ai lo lắng gì.

Đêm khuya, mưa ngày càng lớn, càng gấp …

Ngủ tới nửa đêm thì Vân Sơ bị tiếng khóc đánh thức, mở mắt ra thấy Ngu Tu Dung đang bế khuê nữ cho bú, còn nhi tử thì giơ nắm đấm lên, há miệng kêu gào.

Vân Sơ vội vàng dậy bế nhi tử lên, lật xem tã, không sao, nó chỉ đói thôi.

Vân Sơ vừa bế nhi tử vừa đốt thêm một cây nến, Mỹ Ngọc Nhi liền không khóc nữa, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ngọn lửa lay động không chớp, như thấy thứ gì thần kỳ lắm.

Thải Vân Nương bú no rồi, mồm mở rất tròn, phát ra tiếng kêu kỳ quái, rất giống con gấu khoang.

Vân Sơ trả Mỹ Ngọc Nhi cho Ngu Tu Dung bế, đặt Thải Vân Nương lên cánh tay mình, khẽ xoa xoa lưng nó, tới khi nó phun ra một tràng rắm, ợ liền mấy cái mới lấy tã bọc lại.

Ngu Tu Dung bế nhi từ bế mà vẫn nhìn nến, nói:" Phu quân làm sao biết chuyện của phụ nhân này?"

"Học từ lão thần tiên đấy, nói ra thì lão thần tiên đi Liễu Châu một năm rồi, chắc là sắp về."

"Hai đứa bé có phúc nhà ta đã được gặp Huyền Trang đại sư rồi, nếu như còn được lão thần tiên nhìn qua, phúc sẽ tăng lên tám thành."

Vân Sơ buồn cười lắm:" Sao lại tám thành mà không phải mười"

Ngu Tu Dung lườm trượng phu:" Phúc sao có thể đầy, để lại chút tiểu nuối hai đứa bé còn trưởng thành."

Vân Sơ thấy Thải Vân Nương đã ngủ say liền khẽ đặt vào nôi, thả màn sa xuống, tránh ánh nến chiếu vào mắt con.

Đến lúc này mới để ý ngoài kia mưa vẫn sầm sập, Vân Sơ hơi lo, giờ đã là canh bốn, trận mưa nay ngay từ đầu đã rất lớn, bây giờ còn chưa giảm bớt, nông hộ ở ngoài thành e là gặp nạn rồi.

Nghĩ thế Vân Sơ mặt y phục vào, Ngu Tu Dung hỏi:" Phu nhân phải đi à?"

Vân Sơ gật đầu:" Mưa không dứt thế này, ta phải tới nha môn đề phòng."

Ngu Tu Dung nghiêng tai nghe một lúc:" Phu nhân đi mau, đừng lỡ việc công."

Vân Sơ mặc áo tơi lên, vừa mở cửa hậu trạch, không ngờ Lưu Nghĩa chưa ngủ, ông ta lo lắng đi tới:" Lang quân, mưa to quá, cứ thế này e có chuyện."

Vừa ra ngoài trời một lúc thôi mà nước mưa trên áo tơi đã chảy thành suối nhỏ, Vân Sơ dặn:" Trông nhà cho kỹ, để ý chuyện trong phường, ta tới nha môn."

"Lang quân yên tâm, trong phường lúc nào cũng chuẩn bị ứng phó rồi, không đáng ngại, sợ là sợ ngoài thành ... Bát Phì, dắt ngựa cho lang quân."

Bát Phì đáp một tiếng, mau mắn dẫn con ngựa mận chín đã lắp yên tới.

Lưu Nghĩa đi trước, mở cánh cửa phường nhỏ dành riêng cho Vân gia, Vân Sơ cầm đèn bão ra đường lớn, nước chảy như sông vậy, may mà hệ thống thoát nước của thành Trường An làm việc rất tốt, không hề có hiện tượng ngập nước.

Nước luôn cần chỗ thoát, chảy đi đâu được? Trước tiên sẽ ở ngoài thành, nơi có địa thế thấp hơn hẳn.

Mưa to làm con ngựa mận chín hưng phấn lắm, có lẽ trong máu còn chút nào đó chút ký ức hoang dại xưa của tổ tiên phóng mình giữa cơm mưa tầm tã. Nó không ngừng hí vang phóng tới huyện nha Vạn Niên bên chợ Đông.

Con sông nhỏ chảy róc rách ở chọ Đông nay cuồn cuộn chảy, nước đen ngòm phát khiếp, cái ao sen đã ngập quá bờ đá xung quanh , nước đang tràn lan khắp nơi. Vân Sơ vội vàng vào huyện nha, quát tiểu lại trông cửa đang ngủ gà ngủ gật:" Gõ trống tập hợp."

Đợi Vân Sơ ngồi xuống đại đường thì Ngô chủ bạ, Trương huyện úy đã chia ra đứng hai bên, y rất hài lòng, hai người này ít nhất có ý thức trách nhiệm rồi. Tiếng trống gõ không lâu phàm người trực ban trong huyện nha đều tới đủ.

Ngay cả Ôn Nhu vốn không cần tuân thủ quy củ ở huyện nha cũng đột ngột lên công đường.

Người tới đông đủ, Vân Sơ nói ngắn gọn: "Mưa lớn liên tục năm canh giờ rồi, ruộng ngoài thành ắt gặp nạn, chư vị dựa theo phương án định sẵn hành động đi. Ta muốn triệu tập tất cả mọi người tới huyện nha đợi lệnh trước khi trời sáng."

"Cổng thành mở một cái, chúng ta đi cứu viện lương thực trước rồi cứu người sau."

Đám đông dạ ran, sau đó chia ra, dựa theo phương án cứu nạn mà huyện nha định ra, đi làm việc của mình.

Ôn Nhu không có phận sự gì, nhìn bầu trời đen kèn kịt:" Lần này phiền đấy, mùa này ít khi có mưa tới tận năm sáu canh giờ. Ta lớn chừng này rồi mà giờ mới gặp trận mưa lâu như vậy."

Vân Sơ trấn định dặn:" Dựa theo kế hoạch mà làm, thiên tai gì thì cũng qua thôi. Nơi này giao cho ngươi tọa trấn! Nếu tới sáng mà mưa vẫn chưa ngớt thì triệu tập nhân thủ còn lại của huyện nha ra hết ngoài thành … "

“Được rồi, được rồi! Cứ đi đi, điều phối lực lượng giao cho ta, lúc cần thiết dùng ấn của ngươi không vấn đề chứ?”

“Cứ dùng!”

Nếu Vân Sơ không làm huyện lệnh huyện Vạn Niên, không biết mức độ cuộc sống thực sự của bách tính thành Trường An, suốt ngày chỉ ở trong thành, nhất định cũng giống thi nhân, nhảy múa trong mưa lớn làm người ta sinh hào hùng tráng chí, ca ngợi Thịnh Đường.

Nhưng giờ không được, y là huyện lệnh, biết quá nhiều, biết bách tính sống không dễ dàng, chẳng lẽ thịnh thế thì hoa màu tự mọc ra từ đất ư?

Trời đã hửng sáng.

Vân Sơ suất lĩnh quan viên, nha dịch, bộ khoái, người bất lương, tổng cộng hơn ba trăm người, xông vào màn mưa đen kịt che cả đất trời, dẫm lên con đường đã ngập nước bì bõm, tập hợp trước cổng thành.

Binh lính canh cổng không thể mở cửa sớm cho họ, chắp tay vái mấy trăm người đứng im lìm trong bóng tối dưới cơn mưa như trút.

Đến giờ mở cổng, đích thân quan trông cổng thành đi xuống cùng bảy tám binh sĩ mở rộng cổng ra, để Vân Sơ mau chóng dẫn người rời thành.

Nước ngoài thành đã ngập tới đầu gối, bọn họ mau chóng phân chia tới mảnh ruộng gần nhất, cùng với nông gia đang khóc khóc mếu mếu cố gắng nhổ lương thực.

Được chừng một canh giờ sau thì có thêm đội quân sinh lực hơn hai trăm người nữa giúp đỡ, đây là số người còn lại của huyện nha, lần này huyện Vạn Niên trung hết lực lượng ra rồi, mưa thì chẳng ngớt gì cả.

Mưa thế này thêm một ngày nữa thôi thì không cứu được nữa.

Còn may sắp tới trưa thì cơn mưa độc ác cũng ngớt, chỉ còn mưa phùn lất phất, mọi người thở phào.

Ruộng trồng lương thực mùa thu huyện Vạn Niên không quá nhiều ruộng lương thực, bọn họ dùng ba ngày, cướp lại được lương thực bị ngâm trong nước.

Ngày thứ tư, trời lại đổ cơn mưa tối tăm mặt mũi.

Bình Luận (0)
Comment