Cứu lương thực ngoài thành xong rồi chuyện tiếp theo là bố trí bách tính có nhà cửa bị nước nhấn chìm, chuẩn bị cả củi đun nước và lương thực, tránh phát sinh ôn dịch.
Liên tục bốn ngày liền không thấy mặt trời đâu, mây đen lúc nào cũng vần vũ trên đầu, mưa rơi suốt, lúc thì lớn, lúc thì nhỏ, đến cổng thành bắt đầu cũng ngập nước rồi, nước thoát không kịp nữa.
Vân Sơ vừa cứu nạn ngoài thành vừa triệu tập lý trưởng các nơi tới, lệnh cho họ thực thi điều lệ an toàn vệ sinh mức cao nhất trong huyện.
Có hai phường bị ngập vô cùng nghiêm trọng, Vân Sơ lại đích thân tới đó điều động than, lương thực, vải dầu, trúc, thừng, phát cho bách tính tự cứu.
Khi an bài xong mọi việc Vân Sơ lê tấm thân ướt súng về huyện nha, vừa cởi áo tới ra, cảm giác nhiệt lượng toàn thân bị trận mưa thu liên miên đoạt mất, răng va vào nhau cầm cập không ngừng.
Uống một ngụm canh gừng, lau khô nước mưa trên người, thay áo mới thì Ôn Nhu ở lại trực tới báo một tin dữ:" Nước Ao Khúc Giang quá nhiều, đã chảy vào thành, hôm nay trên triều hội có người kiến nghị, đào ao Khúc Giang tiết lũ."
Người Vân Sơ run lên, gian nan nói:" Ao Khúc Giang chính là kho chứa nước mỗi năm khi mưa lớn. Mọi năm phàm khi có lũ, nước trong thành Trường An đều chảy về Ao Khúc Giang, chẳng lẽ ta nhầm à?"
Ôn Nhu gật đầu:" Không nhầm, đúng là thế, lượng lớn nước theo cống chảy vào Vị Thủy, số ít chảy vào Khúc Giang. Đây vốn là biện pháp chống lũ của thành Trường An."
"Nhưng bây giờ thì không được nữa."
Trận mưa này có quy mô lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Vân Sơ.
Trường An mưa lớn, nhưng nơi khác mưa còn lớn hơn, nước Vị Thủy dâng lên hơn hai trượng. Cầu Hàm Dương bị nổ vì chưa kịp tu sửa, đã bị lũ cuốn trôi.
Kênh nước thải chẳng những không thoát nước ra Vị Thủy, mực nước Vị Thủy dâng cao, lại đang chảy ngược.
Sườn bắc dãy Tần Lĩnh phía tây nam huyện Lam Điền xuất hiện sạt lở quy mô hớn, đổ xuống Thang Dục Hà đầu nguồn Sản Hà. Vì núi lở, lòng sông bị bịt, thêm vào thời gian qua mưa to không ngớt tạo thành hồ đập đáng sợ.
Một khi hồ đập tiếp tục dâng, đê Sản Hà sẽ sụp đổ, ngoại thành huyện Vạn Niên cũng bị cuốn sạch.
Sản Hà lại nối với Khúc Giang, mà Khúc Giang thì nối với tường thành Trường An, một khi nước Sản Hà đổ vào ao Khúc Giang sau đổ ngược vào kênh dẫn nước.
Ôn Nhu lấy một tờ giấy vẽ tấm bản đồ sơ lược cho Vân Sơ xem, bổ xung:" Nay mưa liên miên, người của Ti thiên giám nói, mưa phải kéo dài trên mười ngày, dù không có chuyện lở núi, riêng Sản Hà tiếp tục dâng, Trường An sẽ bị Vị Thủy nhấn chìm."
Vân Sơ không ngờ chuyện nghiêm trọng đến thế, đứng bật dậy, giọng muốn lạc đi:" Vì sao không ai nói với ta, dù có đào Ao Khúc Giang tiết lũ cũng phải thông báo trước để ta di chuyển bách tính chứ?"
"Đó là ý tốt của bên trên với ngươi."
"Ý tốt à, bọn họ đào đê nhấn chìm con dân của ta mà còn ý tốt với ta à?"
Ôn Nhu bình tĩnh nói:" Bách tính ngoài thành là con dân của ngươi, chẳng lẽ bách tính trong thành thì không à? Cứu nạn là chuyện của huyện lệnh ngươi, phá đê tiết lũ là chuyện của bên trên, đây là điều bình thường."
"Hơn nữa ngươi nổi danh nóng tính, là tên nhị bách ngũ trong miệng bệ hạ, ngươi chịu để người ta phá đê tiết lũ trong địa bàn của mình à? Ngươi mà nóng lên làm chuyện gì thiếu suy nghĩ không phải hỏng hết chuyện à?"
Một cơn váng vất dâng lên, Vân Sơ ngồi xuống, Khúc Giang Lý vậy là xong rồi.
Khúc Giang Lý vốn được Vân Sơ thiết lập làm nơi khởi nguồn công nghiệp nguyên thủy, đợi ngọn đồi đất kia được đào hết, Vân Sơ sẽ tiến hành thăng cấp sản nghiệp. Từ nơi nung gạch ngói thành cơ sở làm giấy lớn nhất Đại Đường.
Giờ tất cả kế hoạch tan thành bong bóng.
Vân Sơ ngồi im tại chỗ một lúc, ổn định lại tinh thần:" Khi nào phá đê tiết lũ."
"Giờ Dậu ba khắc (~ 17h45), dùng thuốc nổ phá đê. Bách tính đã được thông báo rời đi rồi."
Dù người đã mệt lả, Vân Sơ vẫn lần nữa mặc vào chiếc áo tơi ướt sũng, khàn khàn nói với tiểu lại ngoài cửa:" Đánh trống đi."
Một đám quan lại cùng Vân Sơ ngâm nước suốt bốn ngày lại lần nữa tập hợp, ai nấy đều lộ ra mỏi mệt ra mặt, đội ngũ xiêu vẹo như dân tin nạn.
Vân Sơ không giải thích nhiều, nói thẳng:" Giờ Dậu, đê lớn Khúc Giang sẽ vỡ, bây giờ việc chúng ta cần làm là đưa bách tính từ một dải Khúc Giang lý ra, an bài lại."
Huyện úy Trương Giáp chẳng hiểu gì hết, bỗng dưng thế nào lại vỡ đê? Ngô chủ bạ đầu óc nhanh nhạy hơn, giận dữ rống lên:" Phá đê tiết lũ? Vì sao lại là huyện Vạn Niên ta? Khúc Giang lý là nơi giàu có số một số hai thành Trường An này, vì sao bên trên muốn phá đê ở đó? Hạ quan không phục."
Vân Sơ trấn định nói với hắn:" Trừ Khúc Giang Lý, xung quanh đều là biệt việt hoàng gia, hoặc Thượng Lâm Uyển, Cung Nghi Xuân. Không đào ở chỗ chúng ta thì ngươi đào ở bên nào."
Ngô chủ bạ trào nước mắt, môi mấp máy yếu ớt, cuối cùng ngồi bệt xuống ngưỡng cửa nhà môn, hai tay ôm đầu.
Không chỉ Ngô chủ bạ không chấp nhận, huyện nha từ trên xuống dưới đều không muốn, Phường Tấn Xương, Khúc Giang Lý chính là nơi chống đỡ tài chính cho cả huyện.
Cho dù các lý phường khác bị nước nhấn chìm, bọn họ cũng có lòng tin dựa vào hai nơi này vượt qua giờ phút gian nan nhất, từ từ giúp cả huyện phục sinh.
Nếu bây giờ để Khúc Giang lý bị nước nhấn chìm, ảnh hưởng không phải chỉ là mất đi nơi sinh tiền đâu, nơi đó là chỗ cung cấp thịt cho phường Tấn Xương, như thế cả phường Tấn Xương cũng bị liên lụy.
Vân Sơ chỉ còn biết trấn an họ:" Chẳng có gì to tát, chúng ta có thể sáng tạo ra một cái Khúc Giang Lý thì có thể sáng tạo mười cái Khúc Giang Lý. Đi thôi, còn việc phải làm."
Tất cả đều mệt lắm rồi, nhưng suy bụng ta ra bụng người, bọn họ biết, bách tính không chịu đi đâu, họ sẽ ở lại giữ nhà cửa tới giây phút cuối cùng, Khúc Giang Lý mới giàu có được một chút, mới sống tử tế mấy ngày, giờ vứt bỏ tất cả, ai chịu chứ?
Đôi khi sĩ khí rất quan trọng, ba ngày trước Vân Sơ dẫn một đội ngũ sĩ khí ngùn ngụt rời thành Trường An cứu nạn, chỉ sợ chậm một khắc thôi cũng không kịp nữa.
Lần này Vân Sơ dẫn đội ngũ bệ rác uể oải rời thành Trường An đi sơ tán bách tính phụ cận Khúc Giang Lý, tốc độ hiển nhiên chậm hơn trước rất nhiều. Cứng rắn như Vân Sơ cũng chẳng thể gây sức ép lên họ vào lúc này.
Lề mề rời thành, Vân Sơ giật mình phát hiện phía Khúc Giang vẫn cứ bốc khói ngùn ngụt, đây chính là điều y lo sợ nhất, bách tính không chịu rời đi.
"Bọn họ vẫn còn sản xuất à? Làm xằng! Mau mau, nhất định phải đưa bách tính đi, kể cả dùng bạo lực, còn người là còn tất cả." Vân Sơ nổi điên thúc giục:
Tốc độ đội ngũ nhanh hơn đáng kể, nhưng trong lòng không quá tin tưởng có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này. Ở Đại Đường có quá nhiều thứ giá trị hơn tính mạng, ví như tiền, lương thực, hay ở Khúc Giang Lý, đó là gạch ngói.