Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 453 - Q2 - Chương 233: Người Oa, Thánh Nhân?

Q2 - Chương 233: Người Oa, thánh nhân? Q2 - Chương 233: Người Oa, thánh nhân?

Đường đi hết sức lầy lội, dù là loại chiến mã thần tuấn như con ngựa mận chín cũng mất đi ưu nhã vốn có, dẫm chân vào bùn, tập tễnh tiến tới.

Trước kia Vân Sơ cưỡi ngựa một tuần trà là tới Khúc Giang Lý, giờ đi mất quá nửa canh giờ.

Đợi mọi người tới Khúc Giang Lý phát hiện, nơi này yên bình tới khó tin, trừ có chút trầm lắng ra thì hoàn toàn không có cảnh bách tính hoảng loạn than khóc dậy đất như trong tưởng tượng của họ.

Tằng Nhị Ngưu đứng ở trên cổng lý phường nghênh tiếp Vân Sơ, dưới chân hắn là một con đê lớn làm từ gạch, trước kia chưa từng có.

Con đê này trông rất chắc chắn, lại còn cao, con ngựa mận chín dẫm lên ván gỗ lớn bắc qua kênh dẫn nước đi lên đê. Tằng Nhị Ngưu chắp tay:" Trước đó đã chuyển lời cho huyện tôn nhưng chắc chưa tới kịp, Khúc Giang Lý bình an vô sự."

Vân Sơ nghi hoặc, đằng sau con đê mới toanh hình vọng cung này chính là đồi đất trước kia, lúc này bách tính tụ tập đông đúc, còn có những hàng rào dài, bao quanh cái chuồng dựng tạm, trâu cừu lợn gà đều tập trung hết ở đây, còn tập nập hơn chợ gia súc:" Dựa vào cái đê này à?"

Nhị Ngưu cười hì hì:" Có người nói với tiểu nhân, nước lũ đáng sợ nhất là đợt sóng đầu tiên, nếu như chặn được nó, nước lũ sẽ theo địa thế mà chảy đi."

"Ao Khúc Giang vốn là nơi địa thế thấp nhất, các công tượng tính toán, dù có phá đê Khúc Giang thì Khúc Giang Lý chỉ ngập sâu hai thước."

"Chỉ cần đắp một con đê cao một trượng chắn được đợt sóng đầu tiên, nước dâng lên hai thước cũng không tính là nhiều, tối đa chỉ nhấn chìm đồng ruộng thôi."

"Huống hồ năm nay vốn định dẫn nước rửa phèn, trận lũ này vơi Khúc Giang Lý mà nói là quá đúng lúc."

Vân Sơ chấn kinh nhìn thằng nhãi bị mình đã đít từ nhỏ tới lớn này:" Ngươi không có cái bản lĩnh đó."

Nhị Ngưu chỉ một thanh niên mặc áo tơi người tầm thước, da ngăm đên đang đút hai tay vào tay áo, đứng trên đê nhìn dòng nước :" Là hắn hiến kế."

Là hắn? Trong quen quen, tên là gì nhỉ? A Bội đúng rồi, Vân Sơ nổi giận:" Một tên người Oa thì biết cái gì chứ?"

A Bội nghe thấy tiếng quát này, đi tới lạnh lùng nói:" Quê hương của tại hạ ở gần biển, chỉ cần có gió lớn, sóng biển đáng sợ hơn gấp trăm lần sẽ ập tới. Ở phương diện khác tại hạ không bằng người Đường, nhưng ở chuyện đối diện với nước lớn, người Oa có quyền phát ngôn."

Vân Sơ nhìn A Bội một lúc nói:" Nếu hiệu quả, sau này không làm khó ngươi, nếu không, ném ngươi xuống nước."

"Tại hạ trước giờ vẫn không hiểu, tại hạ mang một lòng thành kính tới Đại Đường cầu học, tự nhận không có chỗ nào thất lễ, vì sao huyện tôn lại mang địch ý với tại hạ."

"Không phải ta có ý kiến gì với ngươi, mà ta có địch ý với toàn bộ người Oa."

A Bội càng không hiểu:" Chẳng lẽ người Oa làm gì khiến huyện tôn bất mãn ư? Nếu như thế huyện tôn giết một mình A Bội, tiêu trừ không vui trong lòng, để người Oa khác yên tâm cầu học ở Đại Đường.

Đúng thế, Vân Sơ rất ghét người Oa, mà ghét nhất chính là con mẹ nó loại người Oa có hành vi như thánh nhân này, nhưng lúc này chỉ có thể hi vọng hắn đúng, con đê này đủ sức chống lại nước lũ.

Khi nước lũ tới, Vân Sơ mặc áo tơi đứng trên con đê lớn lâm thời dùng gạch đắp thành này.

Bách tính ở Khúc Giang Lý cùng với nhân thủ Vân Sơ dẫn theo bận rộn khơi thông thủy đạo hai bên con đê để giảm bớt áp lực đê khi lũ kéo tới.

Dù hận tới ngứa ngáy trong lòng Vân Sơ vẫn phải thừa nhận, biện pháp của người Oa có lý nhất định của nó, lúc mới đầu phá đê, vì áp lực, nước trào ra sẽ rất mạnh, sóng sẽ rất cao.

Đây là lúc lũ dữ dội nhất, chỉ cần chống lại được đợt lũ này, đợi áp lực được tiết ra hết, đốc độ nước dâng lên sẽ giảm đi, sau đó nước sẽ chia đều khắp Khúc Giang Lý.

Khúc Giang Lý rộng hơn Ao Khúc Giang nhiều lắm, dựa vào mức nước của Ao Khúc Giang, không thể làm nơi này ngập quá sâu.

Huống hồ nhà cửa mới xây của Khúc Giang Lý đều ở trên chỗ từng là đồi đất, địa thế khá cao.

Về lý luận thì là thế.

Uỳnh! Uỳnh!

Một loạt tiếng nổ rền vang, chốc lát sau cơn sóng trắng mang theo tiếng động khủng khiếp cuốn tới, biến tất cả nơi nó đi qua thành biển nước. Vân Sơ đứng trên đê mà kinh khiếp.

Tới rồi, đợt sóng lớn cao tới bảy tám thước mang theo đủ các loại thứ nó cuốn theo trên đường xô vào đê, Vân Sơ chỉ thấy dưới chân rung chuyển, y cũng lảo đảo, cảm giác như một đợt kỵ binh đâm sầm vào rào chắn.

Sóng không cao hơn đê, nhưng khi đập vào đê chắn, bắt tung lên, hất thẳng nước vào mặt Vân Sơ, nước ào ào chảy qua mặt đê, đổ xuống thôn phía dưới.

Lục đạo đã tận, nước rút đi rất nhanh qua hai chân Vân Sơ rồi theo kênh dẫn nước chảy tới chỗ thấp hơn, có vẻ hiệu quả rồi.

Sóng lớn hết đợt này tới đợt khác vỗ vào đê, biến thành bọt nước vỡ nát, Vân Sơ có thể cảm nhận rõ con đê dưới chân đang run rẩy, nhưng nó vẫn chống cự được.

Không đứng trên đê đối diện trực tiếp với những cơn sóng này sẽ không cảm thụ được sức mạnh kinh người của nó, dù đám Ngô chủ bạ, Trương Giáp van nài, Vân Sơ không chịu xuống, y đứng đó tới khi sóng lớn dần dần thành dòng chảy nhẹ nhàng.

Dõi mắt nhìn bốn phía, Khúc Giang Lý đã thành biển nước, trong cơn mưa nhỏ lất phất, chỉ có bảy ống khói lớn vẫn cố chấp phun khói.

Ngô chủ bạ lau nước chảy ròng ròng trên mặt, kính sợ nhìn huyện lệnh đứng trên đê, rống lên vui sướng:" Huyện tôn, Khúc Giang Lý giữ được rồi."

Vân Sơ phẩy tay với hắn ý bảo đã nghe rồi, nói với Nhị Ngưu nãy giờ kiên định đứng bên mình:" Làm tốt lắm."

Nhị Ngưu có vẻ từ đầu rất tin tưởng A Bội, cho nên suốt cả quá trình nước lũ kéo tới, hắn còn bình tĩnh hơn của Vân Sơ. Nghe huyện tôn khen ngợi, hắn không nhận công về mình, hắn là chàng trai thật thà, chỉ A Bội:" Đó là người có bản lĩnh, huyện tôn không định dùng sao?"

"Ngươi muốn dùng thế nào?"

"Lần trước Ôn Nhu lang quân tới, dặn tiểu nhân để ý người Oa này, nếu thấy hắn không có tâm địa gì xấu thì giữ lại cho mình. Tiểu nhân là người của huyện tôn, phát hiện người hữu dụng thì phái báo cho huyện tôn trước, huyện tôn không dùng thì mới tới lượt Ôn Nhu lang quân."

Bất kể quan hệ giữa Vân Sơ và Ôn Nhu tốt thế nào, nghe Nhị Ngưu nói thế, lòng y rất thoải mái.

Đi vào Khúc Giang Lý, mưa vẫn không ngừng, bị gió thổi xiên xiên, lúc trải lúc phải. Nước mưa bị tro than nhuộm đen đang theo kênh dẫn nước ùng ục chảy đi.

Dù mưa lớn bốn năm ngay rồi, ở nơi từng là đồi đất, vẫn không hề có nước đọng.

Khúc Giang Lý được cứu rồi, lại còn nhờ một người Oa.

Bình Luận (0)
Comment