Toàn bộ người Khúc Giang Lý đã tụ tập ở ngọn đồi đất, không có thiệt hại về nhân mạng, thậm chí gia súc cũng không hề tổn thất, nhưng ruộng đồng cùng tuyệt đại đa số nhà cửa thì bị cuốn đi rồi, bọn họ cô lập trên hòn đảo giữa biển nước mênh mông. Người lớn thì ai nấy sắc mặt lo âu, nhưng vẫn xem như trấn định, không thấy ai gào khóc. Đám trẻ con vẫn vô tư chạy qua chạy lợi, có đứa đã biết vớt củi lên để đốt.
Đây là kết quả tốt ngoài mong đợi rồi, Vân Sơ hỏi: "Đủ lương thực không?"
"Cũng đủ ạ, huyện tôn biết đấy, lò gạch từ trên xuống dưới đều ăn khỏe. Năm nay khi thu hoạch lương thực mùa hè, trong lý đã tích trữ 3000 đảm lương, cả lương thực mùa thu thu được trước khi mua cũng khá nhiều. Nơi này không thiếu than đốt, nên không lo thiếu cái ăn."
Nhị Ngưu xoa xoa tay:" Vừa rồi đào kênh thoát nước bên đê, tiểu nhân lấy đất đào ra đắp một con đê đất thấp bao quanh nơi này. Tiểu nhân tính đợi triều đình cho phép, dùng chính con đê đó xây thành tường phường, làm phường thị nhỏ giống như phường Tấn Xương, rồi xây thêm đại môn, thế cũng dễ quản lý. Huyện tôn bảo được không?"
Vân Sơ ngạc nhiên nhìn Nhị Ngưu, không ngờ hắn còn có dã tâm như thế.
Nghĩ lại có lẽ lúc làm chưởng quầy ở nhà tắm, khiến thằng nhãi này mở rộng tầm mắt không ít, chứ sao khách mà hắn đích thân tiếp đãi là ai? Lý Thận, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt làm gì có người tốt ở đó, thực ra ngay cả Lưu Nhân Quỹ cũng chẳng phải người tốt thuần túy.
"Ngươi muốn xây thành bảo ngoài Trường An à? Khỏi mơ đi." Vân Sơ dội gáo nước lạnh:
Nhị Ngưu cười hì hì:" Nếu triều đình không cho xây tường bao thì không làm là được, có điều nếu không xây tường mà đào hố thì được chứ?"
Vân Sơ cau mày:" Đào hồ thế nào?"
Nhị Ngưu cười càng đắc ý, chỉ người Oa A Bội vẫn đi theo sau họ nãy giờ:" A Bội nói, người Oa không giỏi xây tường, chủ yếu là đá lớn khó đưa được lên cao, nhưng thành bảo làm sao thiếu tường cao phòng thủ được? Cho nên có người Oa thông minh nghĩ ra một cách hay."
Vân Sơ chợt nhớ tới năm xưa mình từng tới Nhật đi thăm Thiên Thủ Các (Tenshukaku), bên ngoài Thiên Thủ Các không có tường thành, chỉ có hoa anh đào.
Còn có vô số hố sâu, những cái hố này sâu tới hơn 15 mét, rộng hơn 2 mét, mới đầu y còn tưởng là sông hộ thành, nhưng trong hố không có nước.
Nghe giải thích mới biết đó là tường thành của Thiên Thủ Các.
Chẳng qua thay vì tường thành cao vút thì biến thành hố sâu nhiều vòng, kẻ địch muốn tiến vào Thiên Thủ Các phải trải qua từng cuộc chiến tranh đoạt ở hành lang quanh co.
Bất cẩn chút là rơi xuống hố, căn bản chẳng có cơ hội leo lên.
Khúc Giang Lý vốn là nơi sống bằng đất thực sự, với nhu cầu thịnh vượng của Trường An bây giờ, bất kể là ngươi có bao nhiêu đất đều bị số lò gạch này ăn hết, cuối cùng biến thành nhà cửa ở Trường An.
Ngọn đồi đất lớn đứng sừng sững ở đây mà chỉ vài năm đã vơi đi tám thành, Khúc Giang Lý muốn đào ra từng vòng hố thật lớn, cuối cùng biến thành tường thành độc đáo của họ, chẳng có gì khó.
"Huyện tôn coi thường những kỹ xảo này, nhưng đây là thứ biểu lộ tấm lòng của A Bội với huyện tôn.
"Núi ở chỗ bọn tại hạ quanh năm bốc khói đen ngùn ngụt, thi thoảng phun ra những ngọn lửa nóng rực, những ngọn lửa đó có thể làm tan chảy cả đá."
"Càng không nói tới nguy hiểm tới từ biển, cuồng phong có thể thổi gãy cả những cây to bằng hông người, sóng biển còn cao hơn núi, mỗi thời khắc đều đang đoạt đi tính mạng của người Oa."
"Huyện tốt, người Oa không phải là cỏ dại tự sinh sôi nảy nở, mà cũng là người, A Bội tới Đại Đường mục đích là hi vọng đưa cuộc sống của Đại Đường tới nước Oa, để nước Oa có thể có cơm áo no đủ."
"Mong huyện tôn cho A Bội được học tập."
Tiếng Đường của A Bội vô cùng tốt, câu chữ tròn trịa, mang theo một vần điệu kỳ quái, rất động lòng người.
Lời nói của hắn khiến cả quan viên thuộc huyện nha huyện Vạn Niên lúc này cũng thấy, huyện tôn cái gì cũng tốt, chỉ có lòng dạ thực sự quá hẹp hòi.
Vân Sơ đột nhiên bật cười:" Yên tâm đi, sớm muộn cũng có ngày có người Đường đích thân lên đảo của các ngươi, dạy các ngươi biết mọi thứ."
A Bội mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Vân Sơ:" Thật sao, nếu vậy thực sự cám ơn huyện tôn."
"Sớm nghe nói huyện tôn là thi nhân có tiếng ở Đại Đường, nếu một ngày huyện tôn tới nước Oa, A Bội nguyện cùng huyện tôn đi ngắm núi tuyết bạc đầu bốc khói. Mỗi năm tháng ba hoa anh đào nở, A Bội mang theo rượu, cảm thụ cánh hoa rụng lả tả bay trong gió, ý cảnh đó nhất định khiến thi hứng của huyện tôn bộc phát, để lại vần thơ lưu truyền vạn năm."
Những lời miêu tả của A Bội làm Vân Sơ nhớ lại cảnh tượng mình cùng đồng nghiệp du ngoạn núi Phú Sĩ, nắm hoa anh đào ở Tokyo, tản bộ bên hồ Ashi.
Chẳng thể nói phong cảnh ở đó đẹp thế nào, nhưng thực sự là có ý cảnh.
Nhưng một số ngôi nhà truyền thống cao cấp một chút là khách không được vào, cực kỳ mất hứng.
Vân Sơ thấy A Bội đang giả ngốc, ý mình rõ ràng chẳng phải thế, nhưng thấy hắn vui vẻ như vậy Vân Sơ chẳng vạch trần, dù sao sau này Lưu Nhân Quỹ thành thủy sư tướng quân của Đại Đường, tới khi đó đến nước Oa một chuyến không phải là không thể.
Nói thật không thể tới Hokkaidō tắm suối nước nóng giữa trời tuyết lớn là nuối tiếc lớn nhất trong chuyến đi năm đó của Vân Sơ.
"Chuẩn bị cơm nước đi, thịnh soạn chút. Dù sao người ở đây hôm nay đều là công thần."
Nhị Ngưu hoan hỉ khom người:" Vâng!"
Ở vùng Khúc Giang hiện đất trời liền một dải, Vân Sơ tổ chức một buổi tiệc.
Đây là phần thưởng cho bách tính sau khi chiến thắng thiên nhiên, là cách tốt nhất để nâng cao lòng tin và sự kiêu hãnh của người dân Khúc Giang Lý.
A Bội là công thần số một, tất nhiên được phần thưởng cao nhất --- Một con trâu.
Đừng thấy vẻn vẹn chỉ là một con trâu, nhưng là phần thưởng cao nhất của quản phủ với bách tính có công.
Dưới tình huống thông thường, cứu một người qua đường, thưởng một con dê.
Gặp phải đạo phỉ, dũng mãnh phản kháng, còn bắt ngược lại giao quan phủ, thưởng một con dê cái.
Gặp phải hỏa hoạn lũ lụt, lớn tiếng hò hét, để người bỏ chạy cùng với nhiệt tình cứu nạn, có đại công, thưởng một con trâu.
Đó là nguồn gốc vì sao A Bội lại được thưởng một con trâu, không phải do Vân Sơ tự ý bày ra.
A Bội vui lắm, bách tính Khúc Giang Lý mừng thay cho hắn, trên bữa tiệc, A Bội uống say khướt.