Vân Sơ chưa bao giờ cho rằng một triều đại nào đó vì xây thêm vài cung điện, xây một tòa Trường Thành, ít trì đạo, một cái Đại Vận Hà mà diệt vong.
Ngược lại, nếu khống chế tốt, xây dựng những công trình lớn có ý nghĩa xúc tiến kinh tế quốc gia.
Quá trình xây dựng những thứ này kỳ thực là quá trình lắng đọng tài phú, chỉ cần để bách tính phụ trách công tác có thù lao đủ nuôi gia đình, người cung cấp vật liệu có được tiền hàng. Loại chuyện xây dựng cung điện thực ra là tốt.
Ôn Nhu tiếp xúc với Vân Sơ thời gian dài rồi, cũng dần dần tiếp nhận lý luận lao động sáng tạo ra tài phú.
Cho nên huyện Vạn Niên dù vào năm thiên tai, vẫn không ngừng quá trình phá bỏ căn nhà cũ, xây nhà mới, ngược lại còn đẩy mạnh xây dựng, mở rộng phạm vi phá bỏ nhà cũ.
Tức thì lại một đợt sóng chỉ trích Vân Sơ dâng lên, bọn họ đàn hặc y ngu dốt hại dân, hi vọng hoàng đế ngăn cản đồng thời trừng phạt nghiêm khắc tên huyện lệnh làm lãng phí tiền thuế xương máu của bách tính.
Lý Trị hỏi hộ bộ, biết Vân Sơ không hề xin tiền lương hộ bộ, hỏi công bộ, cũng biết Vân Sơ không xin trưng dụng lao dịch, cuối cùng hỏi ngự sử đài, biết huyện Vạn Niên chẳng hề xảy ra dân loạn, dân đói, ngược lại sau thiên tai, người dân càng tích cực hơn bội phần gây dựng lại cuộc sống.
Bách tính bị rỡ nhà thì hớn hở mong đợi nhà mới, công tượng xây nhà không hề bị quịt tiền công, thương cổ cung cấp vật liệu tạm thời chưa có tiền, nhưng không vội, vì nhà xây xong tiền sẽ về, danh tiếng của Vân huyện lệnh có thể dùng thay vàng.
Hoàng đế cầm tấu sớ đàn hặc Vân Sơ ném xuống đất hỏi "khanh đã làm được gì?", thế làn sóng đàn hặc dừng lại, nhưng chính vì thế có thêm nhiều ánh mắt căm hận hướng vào Vân Sơ.
Vân Sơ chẳng rảnh mà bận tâm, thực ra y chỉ nghe Ôn Nhu nói một lần rồi loại ra khỏi đầu, thời gian này y bận tối tăm mặt mũi, tiền thì thiếu, rảnh đâu để ý đám ăn không ngồi rồi. Mùa thu Trường An rất ngắn, mùa đông tới nơi rồi, mưa lớn làm rất nhiều người mất đi nơi ở, cần y bố trí. Đồng thời Vân Sơ cũng đang lên kế hoạch dọn trống cả một phường, chuyên môn xây dựng phường thị cho người Hồ sinh sống.
Có một phường thị giành riêng cho người Hồ cực kỳ có lợi cho việc khai thác con đường tơ lụa.
Đương nhiên đó chỉ là cách nói bên ngoài.
Chủ yếu là vì Con khỉ già viết thư đề xuất yêu cầu, ông ta đã bắt đầu ngưng tụ lực lượng Hồ thương quan ngoại, chuẩn bị tổ chức quân đội của Phật quốc ngoài phiên trấn Đại Đường.
Người Đường phạm pháp ở đất người Hồ, chỉ cần chạy vào Ngọc Môn Quan, chỉ cần tội hắn phạm vào không liên quan tới người Đường là không sao.
Vốn Vân Sơ chẳng chú ý tới vấn đề quá nhỏ này, nhưng từ bức thư của con khỉ già nhắc nhở, y ôn lại pháp điển một lượt.
Tới khi tán gẫu với Ân Nhị Hổ, phát hiện đây là vụ làm ăn tốt nhất.
Thực ra chuyện này mới đầu phải nói từ một bằng hữu ẩn hộ của Ân Nhị Hổ.
Năm xưa người bạn này của Ân Nhị Hổ vì không có đất đai để chia, trong nhà vì giảm bớt thuế, không báo tên hắn lên quan phủ.
Lớn lên người bạn đó muốn cùng Ân Nhị Hổ đi làm phủ binh, đáng tiếc, hắn không có hộ tịch không làm phủ binh được. Được phủ binh thuê làm những chuyện cực kỳ nghi hiểm như thám tử, ám sát hoặc đột kích.
Thế mà tên đó lại làm ra một phen thành tựu, dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu, không ngại nhúng tay vào bất kỳ chuyện nhơ nhớp lại được quân Đường chống lưng, trở thành sự tồn tại khủng bố mà người tây nam nghe mà biến sắc.
Giờ không xong rồi, những phủ binh quen thuộc với hắn đã rút về, thay bằng đợt phủ binh mới mà hắn không quen, những phủ binh này cũng có kẻ ác mà mình ủng hộ.
Thế là hắn không làm ăn được ở tây nam nữa, thêm vào nhiều năm chưa về quê, nhớ quê vô cùng, lén lút chạy về gặp được Ân Nhị Hổ, mong Ân Nhị Hổ giúp đỡ có chỗ đứng chân ở Trường An.
Mỗi chi phí hỏi đường trả Ân Nhị Hổ đã là một túi vàng cám, Vân Sơ ước chừng mười cân, thế thì tên này mà không có nghìn cân vàng coi như y mù mắt.
Vân Sơ đi hỏi Địch Nhân Kiệt, nếu tên đó vi phạm luật Đại Đường, y sẽ sai đám Trương Giáp bắt ngay, thuận tiện tịch thu vàng của hắn, trợ cấp cho bách tính bị thiên tai trong huyện.
Kết quả Địch Nhân Kiệt nói, chuyện tên đó làm ở tây nam chẳng những không phạm pháp, ngược lại còn có công.
Thế thì phiền rồi, tiền của người ta là do lao động mà có, không đụng vào được, dù sao y là quan viên, không phải là cường đạo, dùng thủ đoạn khéo léo mà lấy thì không sao chứ cướp đoạt thì không được.
Sau khi thương lượng với Ôn Nhu mà không tìm ra được cách nào hay, đành bảo Ân Nhị Hổ nói với kẻ đó, muốn an gia ở Trường An cũng được, nhưng phải nộp toàn bộ các loại thuế hắn nợ từ khi sinh ra tới giờ, còn phải đóng tiền phạt.
Khi Vân Sơ cho rằng chuyện này chỉ tới đó là thôi, người tên Tôn Khương Dương, biệt danh Tôn Thập Nhất xuất hiện ở công giải của pháp tào huyện Vạn Niên, tuyên bố mình năm xưa phạm sai lầm, tới đầu thú nhận phạt với quan phủ.
Ẩn hộ nhập tịch, có tội hay vô tội thì cũng đánh 20 gậy trước, đó là điều chắc chắn. Tên này không bỏ tiền ra mua chuộc pháp tào để miễn hình phạt mà tụt ngay quần ra nói chấp nhận ăn 20 roi, còn nói tiền hiếu kính quan gia cũng không thiếu.
Triều đình sở dĩ đặt ra quy định về đòn ra oai này, Vân Sơ cho rằng để tạo điều kiện cho quan viên kiếm lợi, không tận dụng thì phí.
Tôn Khương Dương thành thật nhận phạt, nha dịch cũng đúng sức mà đánh, 20 gậy không thiếu cái nào, đánh xong rồi người ta còn để lại túi vàng cám cảm tạ.
Sau đó lại tập tễnh tới công giải của hộ tào, chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt kinh tế, nộp tiền phạt sau đó làm hộ tịch luôn.
Hộ tào Lão Lưu là người thành thật, người ta đã tới rồi, mình đương nhiên không khách khí, đem luôn phú thuế mà một tráng đinh phải nộp cả đời nhân lên một trăm lần. Sau đó cười híp mắt báo con số ra, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng giải thích cho Tôn Khương Dương biết vì sao phải nộp nhiều tiền như thế.
Ai ngờ Tôn Khương Dương không nhiều lời, lấy luôn một túi vàng cám, bị miệng Lưu hộ tào.
Lưu hộ tào cũng không rườm lời, ngay lập tức dựa theo luật pháp Đại Đường làm hộ tịch, đồng thời làm luôn giấy tờ chứng minh nộp thuế cho Tôn Khương Dương.
Sau đó Vân Sơ và Ôn Nhu đứng trong công giải nhìn thấy tên đó lúc thì khóc lúc thì cười, ôm hộ tịch như bảo bối rời huyện nha.
"Một nghìn lượng vàng, đáng tiếc." Vân Sơ tiếc nuối vô hạn:
"Nghìn vàng mua xương ngựa, đáng mà." Dù là cuối thu Ôn Nhu vẫn phe phẩy cái quạt bồ nhỏ nhắn trong tay:
"Ngươi nói xem, cứ tiếp tục thế này, huyện Vạn Niên ta liệu có thành nơi tà ác nhất Đại Đường không?"
"Người ta dù có tội ẩn hộ nhưng đã tiếp nhận trừng phạt theo pháp luật rồi, huyện nha Vạn Niên chỉ làm việc mình nên làm thôi, ngươi còn gì chưa hài lòng."
Vân Sơ hiện giờ thèm tiền lắm, muốn gây dựng lại lý phường bị thiệt hại sau trận lũ vừa rồi, sẽ tốn một khoản tiền lớn:" Nếu như hắn mua hai căn nhà do huyện Vạn Niên xây dựng thì bản quan thỏa mãn rồi."
Ôn Nhu cười to:" Thế thì có khó gì?"
Nói xong gọi một tạp dịch tới thì thầm vào tai vài câu, tạp dịch đó vội vàng đuổi theo Tôn Khương Dương.