Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 457 - Q2 - Chương 237: Lựa Chọn. (1)

Q2 - Chương 237: Lựa chọn. (1) Q2 - Chương 237: Lựa chọn. (1)

Không lâu sau tạp dịch dẫn Tôn Khương Dương quay về.

Vân Sơ cười ấm áp như gió xuân tiếp đãi Tôn Khương Dương, còn sai phó dịch chuẩn bị quán quán trà mời hắn uống.

Vân Sơ nướng một cái bánh Hồ, đợi bánh nướng cháy vàng bẻ ra mời Tôn Khương Dương, quan tâm hỏi gia quyến của hắn, hỏi thăm lão phụ lão mẫu có còn khỏe, hỏi con cái có đi học không?

Cuối cùng còn cảm tạ hắn cống hiến cho huyện Vạn Niên, cảm khái hắn nhiều năm qua ở bên ngoài không dễ dàng, cổ vũ hắn đã an gia ở Trường An thì sống cho tốt, quên chuyện ở tây nam đi, đừng mang thói quen ở tây nam tới Trường An.

Đợi uống hết một hũ trà, ăn hết nửa cái bánh, Vân Sơ ấm áp như gió xuân nhận Tôn Khương Dương bái biệt.

Lát sau Ôn Nhu đi vào báo:" Người ta mua liền ba tòa tiểu lâu không thèm hỏi giá cả.”

Vân Sơ chép miệng tính toán:" Loại người này đúng là dễ kiếm tiền, đó mới là kẻ họa hại nơi nghèo khó như tây nam đấy, nghĩ tới đám mã tặc Tây Vực đủ biết giàu cỡ nào, hải tặc trên biển nữa, nghe nói cũng giàu lắm. Dụ được đám này tới thì tha hồ mà xẻo."

Ôn Nhu không thấy hành vi của Vân Sơ có gì mất mặt, còn gật gù phụ họa:" Chỉ cần Tôn Khương Dương yên ổn ở huyện Vạn Niên, chỉ hai tháng thôi, đám ngưu quỷ xà thần sẽ hiện thân hết, học theo hắn xin hộ tịch. Ngươi lại có thể thông qua chúng, vươn xúc tua tới đất phát tài trước kia của chúng."

"Cao minh, bảo sao ngươi lại muốn tử thủ Trường An không đi, đây thực sự là nơi có thể vươn ra khắp thiên hạ."

Vân Sơ cười:" Thong thả thôi, chúng ta vẫn còn trẻ, đợi được, dần dần tích lũy trở nên lớn mạnh, lý tưởng của chúng ta sẽ thành hiện thực."

Cùng lúc đó A Bội cưỡi con trâu, thong thả cùng lá vàng mùa thu bị gió cuốn bay, đi vào thành Trường An cùng với tia nắng chiều tà chuyển về tối.

Chẳng biết có phải là vì Trường An trải qua cơn mưa kéo dài hay không, A Bội thấy không khí hết sức trong lành, nhìn thật xa cũng chẳng gợn lên chút mây đen nào.

Lúc này còn cách một khoảng thời gian ngắn nữa là tới giờ gõ trống đóng cửa rồi, đa phần mọi người đã dừng công việc, nhưng không quá vội về nhà, Trường An có chút tĩnh lặng uể oải của người sau cả ngày bận rộn.

A Bội thích cái không khí nhàn nhã này.

Thi thoảng có người đi đường đứng lại chắp tay với hắn, hắn mỉm cười chắp tay lại thiện chí.

Trong mắt A Bội như thấy được Trường An khác hẳn mà hắn chưa từng cảm thụ, vì thế hắn chẳng vội tới đích, hưởng thụ từng khung cảnh trước mắt.

A Bội không thấp bé cũng chẳng cao lớn, gương mặt chẳng xấu chẳng đẹp, người chẳng gầy chẳng béo, diện mạo rất bình thường, y phục không hoa lệ, nhưng nhìn con người rất đàng hoàng.

Một người bình thường như thế mà khi vào thành được đãi ngộ cực cao, tới ngay vũ vệ trông cổng thành nhìn thấy hắn cũng cung kính hành lễ.

Không phải vì người ta nhận ra hắn, mà vì con trâu hắn cưỡi được đóng dấu "thưởng" ở đúng mi tâm.

Chữ thưởng này không tùy tiện dùng, chỉ có bách tính có công lớn bốn cấp mới được thưởng cho con trâu như vậy. Lý thuyết mà nói, người cưỡi con trâu đó đi bất kỳ đâu cũng không phải sợ.

Hôm nay là ngày các khiển Đường sứ tụ hội, A Bội dậy tự sớm, tắm cho con trâu thật sạch sẽ, cắt tỉa chỉnh tề lông trên người nó, còn tu bổ móng trâu rồi mới vào thành.

Đây là lần đầu tiên người Oa không cần dùng chân đi trên Chu Tước đại nhai, trong lòng A Bội tràn ngập tự hào, cho dù con trâu không mang túi phân, ỉa cả đống trên Chu Tước đại nhai, người bất lương cũng không phạt hắn, còn đưa hắn công cụ quét dọn, dọn sạch là xong.

Đây cũng là lần đầu tiên người Oa đi trên Chu Tước đại nhai được đối đãi thiện chí, A Bội vô cùng cảm kích.

Giống như vào cổng thành, khi vào Hoàng Thành, không ai làm khó hắn, không cần xếp hàng đợi, không bị xoát người kỹ càng.

A Bội có cưỡi trâu ở đây cũng không sao, nhưng hắn cẩn thận đi xuống dắt trâu. Tới dịch quán nước Oa, A Bội phát hiện ra nơi này không khí trầm lắng, thậm chí có một số người gặp đồng hương còn khóc lớn.

Trong đó có hai người Oa tốt số được tới Quốc tử giám học tập.

Hắn vừa tới một cái liền khiến toàn bộ ánh mắt đổ dồn vào, nhưng A Bội cảm giác có gì đó thay đổi trong ánh mắt đó.

"Người Đường không coi chúng ta là người, tiếng Đường của ta không tốt, nghe bài không hiểu, hỏi tiên sinh, họ không thèm để ý, hỏi đồng song, họ đuổi ta đi ... Tới đâu cũng bị sỉ nhục, gây khó dễ, ta không muốn đi nữa."

A Bội nghe đồng hương nói thế thì chỉ mặt chửi mắng:" Chúng ta vượt biển tới Đại Đường, trước khi đi đều biết sẽ không dễ dàng, nếu ngươi muốn cuộc sống yên ổn thì đừng tới, để người một lòng mong nước Oa cường đại tới."

Người Oa đang khóc tên A Hạnh, chẳng những không hổ thẹn mà còn mắng trả:" Ngươi được tới thôn giàu có nhất Đại Đường, ở đó dân phong thuần phác, ngươi được đối đãi tốt, ta biết gần đây ngươi lại được thưởng lớn thì hiểu sao được nỗi khổ của người khác?"

"Nếu không ngươi vào Quốc tử giám sẽ biết đám người Đường đó độc ác cay nghiệt, khinh người ra sao."

A Bội cho hai tay vào ống tay áo ôm trước ngực:" A Hạnh, ngươi thực sự nghĩ thế à?"

A Hạnh gật đầu:" Đúng thế!"

A Bội chỉ phòng sứ giả:" Nếu thế chúng ta tới chỗ đại nhân xin đổi cho nhau."

A Hạnh hừ một tiếng đi vào phòng, vừa vào một cái quỳ xuống khẩn cầu:" Tiểu nhân nguyện cùng A Bội thay đổi nơi học tập."

Sứ giả ho một tiếng:" A Hạnh, ngươi nên biết, vị trí của ngươi ở Quốc tử giám đã là tốt nhất rồi."

A Hạnh cố chấp nói:" Tiểu nhân ở Quốc tử giám ở đó chịu mọi sỉ nhục, nếu được tới chỗ bách tính Đại Đường thuần phác như A Bội, cũng sẽ được quan phủ thưởng."

Sứ giả nhẹ giọng nói:" A Hạnh, bệ hạ yêu cầu với người khác A Bội, A Bội say mê kiến trúc, sau này sẽ phụ trách xây dựng kinh thành. Còn ngươi phải học pháp luật Đại Đường. Các ngươi có nhiệm vụ khác nhau, không được dễ dàng từ bỏ."

A Hạnh cúi đầu không nói, trông vô cùng sa sút.

A Bội nói với sứ giả:" Đại nhân để tiểu nhân đi cho, A Hạnh có thể tới Khúc Giang Lý sống cuộc đời nhàn nhã của hắn, biết đâu còn được tới Nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương ăn món ngon thiên hạ. Có lẽ đó là cuộc sống hắn muốn."

Sứ giả nhìn A Hạnh:" Đó là theo đuổi của ngươi sao?"

A Hạnh vẫn không nói, đầu dán sát trên mặt đất.

Sứ giả thở dài, cuối cùng đồng ý hai người đổi chỗ cho nhau.

............. ...............

Bình Luận (0)
Comment