Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 458 - Q2 - Chương 238: Lựa Chọn. (2)

Q2 - Chương 238: Lựa chọn. (2) Q2 - Chương 238: Lựa chọn. (2)

"Một người có lòng tin vào bản thân cực kỳ quan trọng, giả như người đó mục tiêu kiên định, ý chí kiên quyết, vậy thành công là chuyện có thể thấy được. Kể cả ông trời không ưa hắn, ghét bỏ hắn, chỉ cần không lấy mạng hắn, thì hắn vẫn sẽ thành công."

"Bất kể thế nào, dễ dàng từ bỏ là không thể được, không cố gắng, thậm chí chúng ta không biết năng lực mình tới đâu."

Đối diện với Lưu Thao tìm tới tận công giải, Vân Sơ thở dài, thuyết phục hắn ở lại xưởng dệt, tích lũy công lao ở đó làm cơ sở cho sau này.

Lưu Nhân Quỹ đã dẫn lão bà rời Trường An, không ai biết là đi đâu, có lẽ đây là đường lui Lý Trị an bài cho Lưu Nhân Quý, một khi ông ta thất bại quay về, cũng sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh.

Cho nên là trưởng bối của Lưu Thao, Vân Sơ phải quan tâm nhiều hơn.

Lưu Thao thi lễ:" Tiểu chất không chịu được bị hoạn quan tùy ý sai bảo, chỉ muốn một lòng cầu học."

"Dương Anh gia học uyên thâm, xuất thân tốt, vậy mà hắn có thể ở đó làm ra thành tựu, đệ đệ ngươi và ngươi cùng chung một mẹ, cũng ở đó như cá gặp nước. Vì sao chỉ có ngươi lúc nào cũng buồn bã, thậm chí tới mức rút lui?"

" Hướng mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo."

Vân Sơ hết lời khuyên giải, thấy hắn không đổi ý, nói:" Nếu ngươi cho rằng Thái học mới là nơi thi triển tài hoa của mình, vậy thì hãy toàn lực theo đuổi. Về phần công việc của ngươi ở xưởng diệt, ta sẽ tìm người thay thế."

Lưu Thao cũng tự có chút hổ thẹn, lặng lẽ thi lễ rời quan giải của Vân Sơ.

Ôn Nhu từ ngoài đi vào nhìn theo bóng lưng của hắn:" Đừng cưỡng cầu, hắn không chịu nổi chứng tỏ hắn không có bản lĩnh kiếm cơm ở đó, rút ra sớm cũng chưa chắc là chuyện xấu."

Vân Sơ kỳ thực ngay từ đầu nhận ra Lưu Thao quá cứng nhắc, không hợp với hoàn cảnh phức tạp nhưng vẫn muốn cho hắn thử, kết quả là không được:" Chỉ là với tài hoa bình thường của hắn, muốn thành công là rất khó. Ngay quốc tử giám là nơi đông người chật chội, hắn sao vươn lên nổi."

"Dù thế nào cũng là lựa chọn của bản thân hắn, không trách ai được, dù là Lưu Nhân Quỹ cũng chẳng thể nói gì."

"Phải rồi, không phải ngươi tới ngự sử đài à, sao lại về rồi?"

Ôn Nhu nhún vai:" Ta thấy cứ ở lại huyện Vạn Niên làm tuần sát ngự sử là hơn."

Vân Sơ đoán:" Triều đường lại nổi gió rồi à?"

"Chắc ngươi không đoán ra được đâu, đất phong Cao Lăng của Kỷ vương Lý Thận xảy ra vấn đề rồi." Ôn Nhu ngồi xuống pha trả kể cho Vân Sơ nghe:

Mở đầu là Lý Nghĩa Phù dâng tấu đàn hặc Kỷ vương Lý Thận, nói hắn nhiều năm qua âm thầm xâm lấn đất đai huyện Tam Nguyên, tới giờ đã xâm phạm hơn 1000 mẫu dân điền, quan điền.

Hiện giờ các ngự sử đang đi xác thực, nếu tra ra đúng là có chuyện này, Lý Thận nhất định không có kết quả tốt.

Nếu chỉ là một mình Lý Thận xảy ra chuyện thì chẳng đáng nói, dù sao hắn chỉ là vương gia nhàn tản, bao năm qua luôn trốn tránh sự vụ. Nhưng Ngự sử đài bắt đầu tra xét kỹ hơn, tới cả biến hóa đất phong của tất cả huân quý thì không bình thường rồi.

Loại chuyện này không tra thì thôi, tra là có vấn đề, huân quý làm sao chịu ngồi yên, ắt sẽ có phản kháng.

Ôn Nhu có nhiều con đường thu được tin đồn, hắn cũng cảm giác được nguy hiểm, ngay cả hai cái đỉnh thanh đồng thời Chu chuẩn bị hiến lên cũng không cần nữa, vậy chứng tỏ tình hình đúng là rất nghiêm trọng.

Vân Sơ tiếc nuối nói:" Đáng tiếc cho hai cái đỉnh bị các ngươi biến thành bộ dạng ma quỷ."

Ôn Nhu giang tay:" Xem ra ta không có số thông qua đường bàng môn tà đạo để làm quan, sau này phải bỏ tâm tư đó đi vậy."

Vân Sơ cười ha hả, hết sức tán đông.

Tháng chín trôi qua trong bận rộn, Vân Sơ có nhiều lúc ăn ngủ luôn ở nha môn không về, quan viên chấp chính một phương như y, ngay cả thường ngày sự vụ cũng không hết rồi, huống hồ ở giai đoạn bận rộn này, chẳng còn để ý tới chuyện khác được nữa. Trong lòng cũng áy náy vì không thể ở bên cạnh lão bà hài tử nhiều hơn, nhưng sắp mùa đông rồi, lúc này không chịu khó một chút, lúc đó tha hồ phiền toái. Đến một buổi sáng phát hiện sàn đá đã có sương trắng, Vân Sơ mới giật mình nhận ra, đã tháng mười rồi.

Con ngựa mận chín vì ở vó thêm móng sắt, nó không quen, liên tục đạp móng sắt lên sàn đá, thi thoảng tóe ra đốm lửa.

Hà y phán rốt cuộc gửi thư về, nói ông ta đã lên thuyền hôm nay sẽ tới Lạc Phàm Câu, đi cùng còn có lão thần tiên, nên Vân Sơ đi đón.

Lạc Phàm Câu là lối ra vào ngự uyển hoàng cung, chính là Ao Khúc Giang. Thuyền từ xa tới chỉ cần vào ngự uyển, đều phải hạ buồm ở cửa kênh, nên mới có tên gọi là Lạc Phàm Câu. Từ đó lại do trâu ngựa kéo thuyền qua kênh chật hẹp, cuối cùng đỗ lại ở bến tàu Khúc Giang.

Đã một năm rưỡi không gặp lão thần tiên rồi, Vân Sơ rất nhớ, lần này toàn bộ Thái y thự đều đi đón lão thần tiên chiến thắng ôn dịch trở về, tất nhiên không thể thiếu Vân Sơ.

Năm nay mùa đông tới sớm, bên bờ Ao Khúc Giang đã kết một lớp băng mỏng. Đoán chừng chỉ nửa tháng nữa thôi không khí lạnh tràn về, thủy vận Trường An sẽ hoàn toàn chấm chứt.

Bởi thế ngoài Lạc Phàm Câu, thuyền muốn vào Khúc Giang nối tiếp nhau, nhìn không thấy điểm kết đâu.

Một đội ngũ kéo thuyền do hai mươi con ngựa thồ tào thành đang từ từ kéo một chiếc thuyền buồm đen đi qua con kênh hẹp.

Vân Sơ nhìn kỹ lá cờ đen, không ngờ là của Đằng vương Lý Nguyên Anh.

Vân Sơ khá quen thuộc Lý Nguyên Anh, vì ông ta tổng cộng xây dựng ba tòa Đằng Vương Các, một ở Đằng Châu, một ở Hồng Châu, hai tòa Đằng Vương các này làm ông ta hai lần bị biếm. Lần này về kinh, chắc lại bị biếm thôi, chuẩn bị tới Thục xây dựng tòa Đằng Vương Các thứ ba của ông ta.

Đoàn người Vân Sơ đợi ở bến tàu rất lâu, tới khi nghi trượng của Đằng vương đi hết, Lý Nguyên Anh ra tiếp nhận người của mình nghênh đón cũng không thấy lão thần tiên và Lão Hà đâu.

Vân Sơ chẳng có tí hứng thú nào với chuyện nghênh đón Lý Nguyên Anh, thậm chí mặc kệ bên cạnh có nhạc sư tấu nạc ồn ã, càng chẳng quan tâm đám quan viên thái y thự vì lễ nghi mà tới bái kiến Đằng vương, y xoay người đi luôn.

Đi được trăm bước nhìn thấy Tôn Tư Mạc đi bộ thay xe, cùng với Hà ý phán cùng hai dược đồng đeo bọc hành lý cực lớn.

Vân Sơ đi xe ngựa tới đây, gọi một tiếng Bát Phì vội vàng đánh xe đến.

Lão thần tiên trông gày đi rõ rệt, chòm râu bạc cũng lưa thưa hơn nhiều, nhưng da dẻ còn hồng hào, mắt sáng, bước chân vẫn khỏe khoắn, Vân Sơ đoán chừng sống trăm năm nữa cũng chẳng sao.

Ngược lại Lão Hà trông bơ phờ, bước chân lảo đảo, mắt vô hồn, chắc là ba ngày nữa là đi đời.

"Bái kiến lão thần tiên."

Lão thần tiên khẽ gật đầu:" Ngải hoa vàng hiệu quả lắm, ngươi cũng không tệ. Tiểu nữ của hoàng đế có bình an chăng?"

Vân Sơ cười:" Béo mập đáng yêu lắm ạ, đã biết đi rồi."

Tôn Tư Mạc nhìn ra phía sau Vân Sơ, không thấy Lý Thận tới đón mình thì không khỏi cau mày:" Lý Thận không được ổn à?"

Vân Sơ đúng sự thực trả lời:" Có ngự sử đang tra Kỷ vương xâm chiếm ruộng đất."

Tôn Tư Mạc cau mày, ông ta không tin, hừ khẽ:" Một thằng bé đi đường cũng sợ dẫm phải kiến mà đi xâm chiếm ruộng đất của người ta sao?"

"Lão thần tiên về rồi, Kỷ vương hẳn sẽ không sao nữa."

"Ta mặc kệ chuyện Lý gia bọn chúng."

Bát Phì đặt một cái ghế thấp, Tôn Tư Mạc lên xe ngựa, Vân Sơ và Hà y phán ngồi ở càng xe, lặng lẽ rời đi, đám người của thái y thự chẳng hay biết, vẫn vươn dài cổ ra đợi.

Bình Luận (0)
Comment