Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 459 - Q2 - Chương 239: Lão Thần Tiên Nổi Giận. (1)

Q2 - Chương 239: Lão thần tiên nổi giận. (1) Q2 - Chương 239: Lão thần tiên nổi giận. (1)

Lão Hà đi xa trở về mà chẳng có vẻ gì là vui mừng, ngồi ở càng xe thấp thỏm nhìn trái ngó phải như ăn trộm, cổ rụt lại như muốn che giấu khuôn mặt, bộ dạng lấm khả nghi, lại còn liên tục ra hiệu cho Vân Sơ.

Vân Sơ biết ông ta sợ cái gì, nói nhỏ:" Hai vị đó chết rồi, nghe nói là treo cổ tự tận, chuyện của lão huynh qua rồi."

Hà y phán thở phào, không đợi Vân Sơ hỏi vì sao mình tiều tụy như thế, nói nhỏ:" Bị sốt rét hai lần, thiếu chút nữa bỏ mạng lại ở Liễu Châu."

"Vì sao bị những hai lần?"

"Lão thần tiên ở khu bệnh dịch, ta nghe ngươi cố gắng đề phòng muỗi đốt, kết quả vẫn bị. Lão thần tiên bị một lần, vượt qua được, may mà ngải hoa vàng của ngươi hữu dụng đấy. Lần đầu ta nằm 20 ngày, lần sau ta nằm mười ngày."

Vân Sơ ồ một tiếng, cười:" Xem ra lão thần tiên hiểu ngải hoa vàng ngày càng sau rồi, huynh mắc bệnh thêm lần nữa thì dăm ba ngày là khỏe."

Hà y phán mặt đưa đám:" Thêm một lần nữa thì ngươi chuẩn bị nhặt xác của ta đi. Í, không để ngươi nhặt xác được, ta sợ ngươi làm thành khung xương treo ở Thái y thự."

Thấy Lão Hà còn nói đùa được vậy dự đoán ông ta chết trong ba ngày của mình là sai rồi, cũng đùa: "Về là được rồi, nghỉ ngơi cho tốt một thời gian bồi bổ lại, ta nhìn huynh như có khả năng ra đi bất kỳ lúc nào vậy, chẳng may chết rồi là hỏng danh tiếng của lão thần tiên."

Hà y phán hạ giọng xuống mức thấp nhất:" Thời gian qua hầu hạ bên cạnh lão thần tiên, luôn có cảm giác có người muốn giết ta, nên ở nhà ngươi tốt hơn."

Đột nhiên giọng lão thần tiên trong xe truyền ra.

"Nếu y gia vì chữa bệnh vô tình phát hiện bí mất của người khác mà mất mạng, lão phu sẽ trực tiếp đi hỏi hoàng đế, trên đời này cần y gia nữa không? Nếu không cần thì từ nay y giả thiên hạ sẽ từ chối chữa bệnh cho hoàng gia."

Có thể nghe ra lão thần tiên phẫn nộ thật rồi, ông già đại biểu cho lương tâm tối cao của Đại Đường mà nổi giận thì không phải đùa đâu.

Lời này cũng chỉ lão thần tiên mới dám nói ra, chứ đổi lại là người khác thì sớm bị ngũ mã phân thay rồi.

Đoán chừng vì chuyện liên quan tới Kỷ vương, nên tâm trạng lão thần tiên không tốt.

Khi đi ngang qua Khúc Giang Lý, Vân Sơ cố ý kéo rèm xe ra, chỉ lò gạch nhả khói đen cuồn cuộn:" Lão thần tiên xem bảy lò gạch kia đi, đó là chỗ ngày kiếm đấu vàng thực sự đấy."

Tôn Tư Mạc nhìn khói đặc mù trời, nói:" Không hợp với đạo tự nhiên, sẽ có hậu họa."

Vân Sơ cười:" Bệnh đáng sợ nhất trên đời này là bệnh nghèo. Lão nhân gia phụ trách chữa nghi nan tạp chứng thiên hạ, đệ tử toàn tâm toàn ý chữa bệnh nghèo.”

Vốn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Tôn Tư Mạc trịnh trọng gật đầu:" Bệnh thực sự không chữa được chính là bệnh nghèo."

Không biết là khơi lên hồi ức nào không hay của lão thần tiên, nói xong câu đó ông im lặng.

Điểm này rất giống Huyền Trang đại sư, cả hai tự hồ ghét cả chuyện lên tiếng rồi. Nghe Vân Na kể, Huyền Trang đại sư bây giờ cả ngày không nói mấy câu.

Để tâm tình lão thần tiên tốt hơn, Vân Sơ chuyên môn đánh xe ngựa tới nhà thuốc bình chuẩn của phường Tấn Xương.

Lúc này nhà thuốc đã chật ních, nhất là phía lang trung đã xếp thành đội ngũ dài.

Mười mấy dược đồng bận rộn sắc thuốc, nhặt thuốc, ở bên cạnh là một dãy nhà trệt, trong đó có những dược đồng mặc áo dài màu trắng ra vào.

Tôn thần tiên trông cảnh này, tâm tình quả nhiên là tốt hơn hẳn, xuống xe ngựa tới bên cạnh lang trung, xem lang trung đó chẩn bệnh kê đơn thế nào.

Lang trung đó mới đầu không để ý, đột nhiên phát hiện ra ông già tóc trắng râu trắng bên cạnh giật mình, còn dụi mắt mất một lượt mới bò ra đất khấu đầu:" Đệ tử đáng chết, đệ tử đáng chết."

Lão thần tiên nhíu hàng mi thọ:" Đứng lên, bò ra đất như thế còn ra cái gì? Thân là y gia không chuyên tâm thì sao có thể chữa bệnh?"

Hà y phán đá đít lang trung:" Kém cỏi, cút đi để lão phu."

Tôn thần tiên thấy Lão Hà thay lang trung kia thì gật gù đi vào trong, không để ý người trong hiệu đã quỳ rạp xuống. Ông tới gian bên trong nhìn tủ thuốc, mở ngăn kéo ra xem.

"Hoàng liên này không tốt, vứt đi, thay bằng hoàng liên của Hồ Xuân Dường, hoàng liên ở đó dược tính ổn định hơn."

Tôn thần tiên liên tục tìm ra mấy loại thuốc ông thấy không tốt, quản sự phòng thuốc bị ánh mắt lạnh như băng của Vân Sơ làm quỳ sụp xuống, liên tục khấu đầu:" Do tiểu nhân học nghề không tin, không phải tham ô."

Tôn thần tiên kiểm tra thuốc xong, mắng Vân Sơ đang nổi giận:" Thế này tốt hơn nhà thuốc của đại hộ rồi."

Nghe thế lửa giận của Vân Sơ tiêu tan quá nửa, đại hộ mà lão thần tiên nói không phải là địa chủ có vài đồng tiền, như vậy, đây là lời đánh giá rất cao.

Tiếp đó lão thần tiên sang xem khu phòng bệnh.

Nơi này do chính tay Vân Sơ sáng tạo ra, bố trí một số bệnh nhân nặng ở nơi này, có lang trung khám bệnh bất kỳ lúc nào, do dược đồng có kinh nghiệm chăm sóc, làm tỉ lệ người bệnh sống sót tăng trên ba thành.

Lão thần tiên vừa đi vừa nghe Vân Sơ giới thiệu tình hình, mũi khẽ hít hít mùi thuốc sát trùng, mở cửa sổ ra:" Thuốc sát trùng rất tốt, nhưng không được làm dụng, vì có thể xung đột với các loại thuốc khác."

Vân Sơ liên tục gật đầu.

Tôn thần tiên nhìn ga trải giường trắng tinh, hoàn cảnh sạch sẽ, cảm thán:" Riêng sạch sẽ thôi cũng giúp rất nhiều người bệnh sống sót rồi. Có điều ở đây chỉ hai mươi cái giường, không cứu được là bao."

Vân Sơ giang tay:" Chịu thôi ạ, ai tới trước có trước, không thì nghe mệnh trời. Đợi huyện Vạn Niên giàu có hơn sẽ mở rộng quy mô nhà thuốc."

"Ừm!" Tôn thần tiên gật đầu, thực ra thế này là tốt lắm rồi, chứng tỏ đứa đệ tử này không lãng phí thời gian, càng không ngó lơ khổ nạn với bách tính.

Rất là hiếm có.

Lão thần tiên mới tới một thời gian ngắn thôi mà tin tức lan truyền đi rồi, ngoài phòng bệnh đã bị người bệnh và bách tính vây kín, còn may, biết lão thần tiên ở trong, không ai làm ồn hay chen lấn bệnh nhân tới khám bệnh.

Có điều muốn quay ra lối cũ là không thể nữa.

Vân Sơ nói:" Lão thần tiên đi đường vất vả, cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe lại đã, lang trung ở nơi này khám bệnh cũng được, để họ làm là được."

Tôn thần tiên gật đầu, theo Vân Sơ rời nhà thuốc ở cửa sau, ngồi xe ngựa tới Vân gia.

Lão thần tiên tới, Vân gia từ lớn tới bé đều ra đón, Tôn Tư Mạc nhìn hai đứa bé Ngu Tu Dung bế, sờ nắn tay chân một hồi rồi cười:" Tốt lắm, ngươi nuôi con rất tốt."

Khen xong lại cúi đầu nhìn đứa bé mập mạp nhưng có vẻ rụt rè nép sát đùi Ngu Tu Dung.

Đứa bé này béo hơi quá rồi, thịt rất chắc, da trắng hồng khỏe khoắn, ông lại lần nữa gật đầu:" Vất vả cho ngươi rồi."

Ngu Tu Dung khiêm tốn thi lễ:" Đây là điều thiếp thân nên làm, không dám nhận lời khen của lão thần tiên."

Không ngờ vừa nói ra thì lão thần tiên tiếp lời:" Nếu nuôi tốt thế thì nuôi tiếp đi, lão phu tinh lực ngày một không đủ nữa, không nuôi được trẻ con."

Ngu Tu Dung lần nữa nói không dám, thực ra nghe tin lão thần tiên về, nàng còn chút lo sợ, dù sao đứa bé này do nàng chăm bẵm cả năm rồi, nó rất quyến luyến nàng.

Bình Luận (0)
Comment