Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 460 - Q2 - Chương 240: Lão Thần Tiên Nổi Giận. (2)

Q2 - Chương 240: Lão thần tiên nổi giận. (2) Q2 - Chương 240: Lão thần tiên nổi giận. (2)

Trong nhà chuẩn bị sẵn tiệc rượu, lão thần tiên không hứng thú với thịt thà, chỉ ăn ít ngó sen, hai bát mỳ chua rồi tới tĩnh thất Ngu Tu Dung chuẩn bị cho mình nghỉ ngơi.

Để lại Hà y phán ăn như lợn, đợi nửa ngày trời không ai tới bắt mình đi, ông ta yên lòng phần nào.

Liền một hơi ăn tới khi bụng tròn căng không nhét thêm được thứ gì nữa, Hà y phán húp một bát rượu nếp, vừa xỉa răng vừa nói:" Lần này ta chắc là có tư cách thăng quan rồi."

Vân Sơ cũng nghĩ vậy:" Hai lần thập tử nhất sinh mà không lên y thừa thì thật có lỗi."

Hà y phán luôn cực kỳ cố chấp ở chuyện thăng quan, tựa hồ mục đích sống cả đời này của ông ta chỉ có thế mà thôi.

Kỳ thực như vậy cũng tốt.

Nếu không như thế thì Vân Sơ lấy đâu ra cái trạch viện này? Cho nên dù bây giờ quyền thế của y đã vượt xa Hà y phán, ai hỏi tới y vẫn nói thuật khâu vết thương do Lão Hà sáng tạo ra, mình trước kia biết được là học trộm của Lão Hà mà thôi.

Hoàng đế có hỏi thì y cũng nói thế.

Làm người phải có chữ tín.

Lần này Lão Hà theo lão tổ tông tới Liễu Châu trấn áp được bệnh dịch, côn lao này rất vững chắc.

Cái gì chưa nói chứ, vẻn vẹn hai lần nhiễm sốt rét, dùng thân thể thử thuốc mới, dù Lão Hà có đi lánh nạn thôi thì cũng đáng ghi vào sổ sách rồi.

Nhìn lại Thái y thự bao nhiêu người như thế, biết rõ lão tổ tông một mình ở Liễu Châu, còn bị nhiễm ôn dịch, mà chỉ có Lão Hà một mình tới đó giúp đỡ, hầu hạ lão tổ tông thôi.

Không cần biết ông ta vì nguyên nhân gì mà đi, nhưng ông ta đi rồi thì công lao là của ông ta, ôn dịch cũng bị dập rồi, thổi phồng thế nào cũng không quá.

Công báo nói rất rõ, vùng dịch Liễu Châu mất hơn 1300 hộ ...mà Liễu Châu chỉ có 43000 hộ mà thôi.

Theo như nhận thức của Vân Sơ về quan phủ thì 1300 hộ này vẻn vẹn là con số quan phủ báo lên , thường chỉ báo một phần ba, chỉ có như thế mới có thêm nhiều đất vô chủ để tiến hành tái phân phối.

Về phần hộ bị che giấu đi, tính vào ẩn hộ, lưu, manh là được, dù có án sát sứ tới tra cũng chẳng có sơ hở nào.

Nên dưới bối cảnh đó, Lão Hà thoát chết, còn những hai lần, không thăng quan nữa thì lẽ trời khó tha.

Tới ngày thứ ba Lý Thận mới tới Vân gia gặp lão thần tiên, người tiều tụy hốc hác tới không nhận ra nữa, vừa mới tới một cái liền ôm chân lão thần tiên, khóc còn thảm hơn cả hai đứa bé của Vân gia.

"Lão tổ, người biết Tiểu Trư Nhi mà, Tiểu Trư Nhi không có gan làm loại chuyện đó, cũng không bao giờ đi làm những chuyện đó. Chúc quan trong nhà cũng không chiếm đoạn ruộng bách tính sau lưng Tiểu Trư Nhi, nếu làm thế, đừng nói hoàng huynh sẽ không tha cho cháu, lão tổ cũng coi thường cháu ..."

Theo như lời Lý Thận kể thì hơn 1000 mẫu ruộng dư ra đó là do năm Trinh Quan thứ mười tám, triều đình hiệu triệu tất cả mọi người có thể khai hoang, trồng lương thực ở mảnh đất vô chủ. Khi đó bách tính, quan phủ, hoàng thân đều làm thế, nhờ đó Lý Thận tài trợ cho thái tông một vạn đảm lương để chinh phạt Cao Ly, nhờ thế được thái tông ban thưởng.

Bây giờ bọn họ trở mặt, bảo hắn là xâm chiếm ruộng bách tính.

Thời gian qua hắn bị Ngự sử đài gọi tới thẩm vấn, đám người Lý Nghĩa Phù coi hắn như tội tù, trừ dùng dụng cụ tra tấn ra thì thủ đoạn nào cũng dùng hết rồi.

Lý Thận muốn trả lại số ruộng đất đó, muốn nhận phạt nhưng người ta không chịu, lại còn bóng gió mớm lời hắn, muốn hắn khai ra câu kết với phiên vương khác. Lôi cả thư tín vấn an, chúc mừng, chia buồn ra vặn từng câu chữ trong đó, tra hỏi hắn có ý đồ gì.

"May lần này lão tổ tông về nên bọn chúng mới thả cháu ra, nếu lão tổ tông về muộn vài ngày thôi thì sẽ không thấy Tiểu Trư Nhi nữa đâu."

"Lão tổ cứu cháu ... Tiểu Trư Nhi không còn đường sống nữa rồi."

Lý Thận khóc quá thê thảm, làm mấy đứa bé Vân gia cũng khóc váng nhà, làm người ta càng xót xa. Cứng rắn như Vân Sơ cũng phải quay đầu đi, sống mũi cay cay, vị thân vương này thực sự sống quá khổ rồi.

Lão Hà mặt vàng như nghệ, hai chân gảy tỳ bà, người run bần vật không ngừng, ông ta không muốn nghe, không muốn biết mấy chuyện này, nhưng mà Lý Thận khóc quá to, nói quá to, Vân gia thì nhỏ xíu, e cả nhà biết rồi. Giờ lại biết thêm chuyện không nên biết nữa, làm sao mà sống nổi đây.

Chòm râu trắng của Tôn thần tiên rung rinh không ngớt, ông nắm lấy cổ tay Lý Thận bắt mạch chốc lát, phát hiện tinh thần hắn hư hao quá đó, cứ thế này chẳng cầm cự được bao lâu, nói với Vân Sơ:" Chuyển lời ra ngoài, bảo là lão đạo nói, năm Trinh Quan thứ mười tám, Kỷ vương xâm chiếm ruộng đất là để trồng thuốc cho lão đạo."

"Nếu như đám Lý Nghĩa Phù có dị nghị cứ triệu tập lão đạo tới Ngự sử đài hoặc là chiếu ngục, lão đạo đợi chúng ở Kỷ vương phủ."

Nói rồi Tôn Tư Mạc kéo tay Lý Thận đã khóc tới nhũn người, lên xe ngựa của hắn tới Kỷ vương phủ, đi rất dứt khoát.

Lão Hà nãy giờ đứng ngoài như lửa đốt đít, thấy vậy cũng cưỡi một con ngựa mượn của Vân gia, theo sát lão tổ tông, ông ta thấy lúc này theo lão tổ tông là an toàn nhất.

Vân Sơ thở dài, chưa yên ổn được mấy ngày lại có chuyện, tới giúp Ngu Tu Dung dỗ ba đứa bé, dặn dò người nhà thời gian tới cẩn thận, bớt chuyện gì tốt chuyện nấy, thời gian này yên ổn là tốt nhất. Sau đó mặc quan phục vào tới huyện nha.

Ngu Tu Dung bế con ra tận đầu ngõ tiễn trượng phu đi, bần thần nhìn theo mãi.

Vân Sơ tới huyện nha đem chuyện vừa rồi kể cho Ôn Nhu nghe, thanh danh Lý Nghĩa Phù vốn không tốt, bây giờ thêm chuyện này chắc chắn thối cả ngàn năm.

Ôn Nhu có vẻ hưng phấn lắm:" Lão thần tiên đã nói thế, những lời này mà không truyền đi khắp Đại Đường thì Tin Đồn huynh ta đây quá lười biếng rồi. Ha ha ha, không chỉ vẻn vẹn Lý Nghĩa Phù, toàn bộ đám khốn kiếp ở ngự sử đài cũng không thể bỏ qua được.

"Lão thần tiên cả đời không tham gia vào chính sự, nếu tham gia rồi, không làm cho kinh thiên động địa thì có lỗi với uy danh của lão thần tiên."

Vân Sơ thấy hắn hưng phấn quá đà rồi, dặn:" Chớ để chúng ta cũng lún vào."

Ôn Nhu nhìn cây dương liễu đã rụng hết lá, tự tin nói:" Đây là chuyện tất nhiên, nghề tổ truyền nhà ta mà."

Ôn Nhu đi làm việc, Vân Sơ cũng triệu tập lục tào tới, bắt tay vào làm rõ số ruộng ở huyện Van Niên.

Lý Nghĩa Phù lần này húc đầu vào tường là chuyện tất nhiên, Vân Sơ làm học sinh của hắn ba năm làm sao không hiểu vị lão sư này.

Nhất định hắn sẽ trút giận lên người khác.

Còn về phần trút giận vào ai thì không biết được, dù thế nào cũng phải gài cho chặt hàng rào của nhà mình, không để chó chui vào.

Bình Luận (0)
Comment