Nhận lệnh của Vân Sơ, lục tào huyện Vạn Niên hành động rất nhanh, đem số ruộng được ghi chép rất rõ ràng trong huyện kiểm kê, chỉnh lý lại lần nữa. Theo lời huyện tôn thì phải làm tới mức không có sai sót gì, không có tranh chấp gì.
Mấy ngày sau không tác thanh tra ruộng đất ở huyện Vạn Niên đang tiến hành tưng bừng thì khắp Trường An bùng lên tin đồn, Tôn thần tiên vì hơn nghìn mẫu ruộng trồng thuốc mà bị Lý Nghĩa Phù và đám ngự sử kiếm chuyện gây khó dễ.
Người dân Trường An vốn đang căm phẫn Kỷ vương Lý Thận xâm chiếm ruộng đất, bây giờ biết nghìn mẫu ruộng đó để lão thần tiên trồng thuốc, dư luận đổi chiều nhanh như chớp.
Chẳng ai quan tâm số ruộng đó ở đâu, thuộc về ai, mọi người chỉ thấy lão thần tiên dùng làm ruộng thuốc thì chứng tỏ nơi đó sinh ra là để trồng thuốc.
Nếu không nhà ta bao nhiêu ruộng như thế, lão thần tiên làm sao lại không nhìn trúng?
Lão thần tiên mà lại đi ức hiếp người khác à?
Toàn bộ người Đại Đường không nghĩ thế, nếu nói cái tên Vân Sơ ở chỗ bách tính Trường An là sự bảo đảm vàng, vậy danh tiếng của Tôn Tư Mạc ở thiên hạ là đại diện cho lương thiện và mỹ hảo.
Lão thần tiên cả đời từ chối bốn vị hoàng đế phong thưởng đất đai, từ chối người ta tặng rừng núi, từ chối người ta tặng ao hồ, thậm chí từ chối cả ngọn đồi trà.
Về phần vàng bạc châu báu đưa tới chỗ lão thần tiên, chưa nói lão thần tiên nghĩ gì, bản thân đã thấy mất mặt rồi.
Thế là từ Trường Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Trình Giảo Kim tới những huân quý, phú hào có vai vế phụ cận Trường An, rồi cả người Hồ, địa chủ thôn quê đều vẽ bản đồ đất đai nhà mình. Trong đó ghi chú rõ nơi nào là ruộng rốt, có thể trồng thuốc gì, đường xá thuận lợi không, thủy lợi có đầy đủ không?
Rồi tiếp đó phái quản gia đưa tới Kỷ vương phủ cho Tôn thần tiên xem, hi vọng Tôn thần tiên nhìn trúng đất đai nhà mình đem trồng thuốc.
Không chỉ đại hộ, mà cả tiểu hộ cũng nối nhau tuyên bố, chỉ cần lão thần tiên nhìn trúng đất nhà mình, dù đào hết lương thực lên cho lão thần tiên trồng thuốc cũng cam lòng.
Đây mới là chuyện quang diệu tổ tông, để tiếng thơm muôn đời.
Ít nhất nhìn bề ngoài là thế, nhưng Vân Sơ còn biết, ẩn sau đó là sự phản kích của huân quý với Vũ Mị, mượn danh tiếng của lão thần tiên để làm chuyện này rùm beng lên, để nàng không thể tiếp tục tra xét ruộng đất được nữa.
Thế là Lý Nghĩa Phù thành người đầu tiên ở Đại Đường dâng tấu đàn hặc mình, rất nhanh có người thứ hai, người thứ ba xuất hiện.
Không còn mặt mũi nào làm người nữa, Lý Nghĩa Phù hi vọng có thể được hoàng đế biếm đi Đàm Châu, thay thế Chử Toại Lương làm đô đốc.
Tức thì toàn bộ triều đường nổi lên phong trào tự phê bình tự kiểm điểm rầm rộ.
Tới khi Lý Trị đích thân ra mặt đi thăm đệ đệ bị bệnh của mình thì chuyện này mới dần lắng xuống. Nhưng Lý Thận không phải là tên ngốc, không ỷ mình được lão thần tiên bảo vệ mà kiêu ngạo, không để bản thân bị huân quý lợi dụng. Ngay lập tức lên triều nhận sai, nói với mọi người là mình có ý tốt lại làm thành chuyện xấu.
Mọi sai lầm là của hắn, không phải của triều đình.
Hơn nghìn mẫu ruộng kia thực sự trở thành của Tôn Tư Mạc, thành ruộng trồng thuốc.
Sau đó lão thần tiên đem mảnh đất đó cho huyện nha huyện Vạn Niên chiếu cố, toàn bộ thuốc trồng ra cung ứng cho nhà thuốc bình chuẩn phường Tấn Xương.
Lão Hà chuyến này nở mày nở mặt, ưỡn cái bụng đã tóp đi không ít lần nữa xuất hiện ở thái y thự.
Cáo thân tòng ngũ phẩm thái y thừa đã đưa xuống, Lão Hà chính thức trở thành một trong bà người có thân phận cao nhất giới Y gia Đại Đường.
Trước kia Thái y thự có một vị thái y lệnh, người này là quan viên, không phai y gia, chỉ huy hai vị thái y thừa, một là Phó Cửu Đỉnh, Một là Vu Hằng Nhân, giờ thêm một vị Hà y thừa phụ trách ngoại khoa, phòng dịch.
Mọi người y xếp hạng Y gia không tính Tôn thần tiên vào, vì mọi người đều cho rằng, lão nhân gia đã thoát ly phạm trù người bình thường rồi.
Vì Tôn Tư Mạc đột nhiên tham dự, chuyện triều đình tra xét đất đai bị ép lui lại sau.
Đúng như Vân Sơ dự liệu, Vũ Mị không dễ chịu thua, nếu không thể tra từ trên xuống dưới, vậy thì tra từ dưới lên trên.
Huyền Trường An và huyện Vạn Niên đứng mũi chịu sào.
Đất đai hai huyện này thì có gì mà tra, chỉ có chừng đó thôi, đụng vào một miếng chả khác gì chấy xuất hiện trên đầu hòa thượng, hiện rõ rành rành ra đó. Cho nên tra nhiều nhất là nhà ở trong thành.
Có thể đoán ra được lần này tra cực kỳ nghiêm ngặt, Vân Sơ liền gọi trù tử của Nhà ăn lớn tới huyện nha, làm các loại món ăn hấp dẫn, còn chuẩn bị rất nhiều quà lưu niệm.
Cho nên khi hai mấy quan viên của lục bộ, lưỡng đài tới huyện nha Vạn Niên, tức thì có thiện cảm với nơi này.
Mặc dù giờ là thời tiết gió lạnh căm căm, nhưng huyện nha huyện Vạn Niên vẫn tùng bách xanh xanh, dưới sự điểm xuyết của từng khóm cúc vàng, hết sức dễ chịu. Trên bàn dài bày đủ các loại bánh tinh xảo, rượu nho đủ rực, hoàng tửu được ủ ấm. Nếu như có người thích rượu mạnh một chút thì tận cuối bàn có những chiếc vò dán nhãn đầu lâu xương chéo, thuốc sát trùng.
Vừa đi vào liền có trù nương áo trắng, mũ trắng đeo khẩu trang đưa lên bát canh ngân nhĩ hạt sen ấm bụng ấm lòng.
Một ngụm canh nóng ngòn ngọt vào bụng, cái lạnh xua tan.
Hình thức bữa tiệc rất mới lạ, không cần ngồi một chỗ, trong hoa viên nha môn bố trí nhiều chỗ ngồi thoải mái, mọi người có thể đi lại chuyện trò tán gẫu, cần thì lấy đĩa tự đi lấy thức ăn. Nếu không có trù tử qua lại thi thoảng giới thiệu món ăn đưa tới tận tay.
Bầu không khí bữa tiệc … à không phải là tiệc, đúng là thế, Vân huyện lệnh đưa cả sổ sách ra, mọi người không vào phòng làm việc, mà thẩm tra ngay ngoài sân, buổi thẩm tra diễn ra nhẹ nhàng vui vẻ.
Hộ bộ Hoàng thị lang được người ta tặng ngoại hiệu Hoàng Thử Lang, nghe nói là cực kỳ mẫn cảm với tiền tài, cái mũi hít hít một cái là biết ngay nơi nào có tiền, bản lĩnh hơn người.
Vào một phát là ông ta ngửi thấy mùi tiền.
Thân là người đứng đầu cuộc thẩm tra này, ông ta cực kỳ thuần thục lấy đi một hộp bảo thạch trong ống tay áo của Vân Sơ.
Thấy Hoàng thị lang vẫn nắm tay mình không buông, Vân Sơ biết ngay gặp phải thứ khó dây rồi, chuyển tay kia nắm tay Hoàng thị lang trả lời câu hỏi thẩm tra. Thế là hai ống tay áo nặng trĩu của y liền trở nên nhẹ bẫng, phiêu dật.