Sau Hoàng thị lang, Vân Sơ lại tới hỏi Phùng ngự sử xem sổ sách có vấn đề gì không, y giải đáp tại chỗ. Phùng ngự sử xưa nay là người coi tiền tài như bùn đất, có điều người này thích gỗ thơm, vừa vặn hôm nay Vân Sơ đeo món trang sức bằng trầm hương, thế là mắt không rời đi được.
Vân Sơ cởi món đồ trang sức xuống, nhờ Phùng ngự sử đánh giá hộ. Gỗ trầm hương ở Đại Đường xưa nay có cách nói đắt hơn vàng, có điều chỉ là lời của đám tục nhân thôi.
Phùng ngự sử đeo thử, cảm thấy rất vừa vặn. Vân Sơ thì nhiệt tình mời ông ta xem sổ sách kho phủ giải thích từng hạng mục thu chi, chuyện trầm hương như chưa từng nhắc tới.
Tên cấp sự trung họ Tần khó đối phó, người này chỉ cần làm việc là mặt trơ như gỗ đá, không nể mặt ai, chỉ làm theo phép công. Nghe nói phạm quan bị ông ta trừng trị, không ai không phục.
Người này chẳng những thiết diện vô tư còn viết chữ rất đẹp, có được tinh túy chữ Khải của Ân Dương Tuân. Vân Sơ nào chịu bỏ qua, nhất định muốn Tần lang trung cho chữ huyện Vạn Niên.
Có được chữ quý, Vân Sơ mừng lắm, sai tạp dịch xe vỏ quế, thêm vào giấy làm bằng vỏ thanh đằng, vừa chống mốc, chốc mọt giá trị ngàn vàng mang tới nhà Tần lang trung. Hi vọng Tần lang trung có thể viết ra nhiều chữ đẹp, thúc đẩy thư pháp của Đại Đường.
Chu Xá Nhân của Trung thư tỉnh môn hạ tu đạo nhiều năm, sớm không ham muốn gì tục vận nhân gian, tiểu thiếp mới quá môn chung giường ba tháng vẫn là xử nữ. Có thể thấy đạo tâm người này kiên định ra sao.
Với loại này Vân Sơ đánh cắn răng lấy ra báu vật thiên địa mà Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu mời kiếm ra --- Thạch nhũ.
Trong thư tịch đạo gia thạch nhũ có công hiệu cải tử hồi sinh, Chu Xá Nhân thấy thạch nhũ thì thèm khát, cầm chén rượi uống một hơi cạn sạch, nói với Vân Sơ tìm cho mình một tĩnh thất tán dược … à để xem sổ sách, chưa tới tối không được quấy rầy.
Công tác của huyện nha không thể không có sơ hở, không thể không có sai sót, không lâu sau không ngừng có tiểu lại bới bẩm báo, sổ sách thuế má huyện Vạn Niên không khớp.
Vân Sơ nổi giận, lệnh hộ tào phải tra ngay, thế là hộ tào từ trên xuống dưới chó chạy gà bay.
Lại một lúc sau có tiểu lại bẩm báo, tên trên danh sách đất đai có tên người không phù hợp với thực tế, Vân Sơ lại nổi giận.
Liên tiếp năm sáu lần như thế, Vân Sơ không còn nổi giận nữa, vì Hoàng thị lang bắt đầu nổi giận.
Thế là cả huyện nha Vạn Niên hỗn loạn, Vân Sơ càng nóng ruột, không ngừng đi qua đi lại ở đại đường, xoa tay vào nhau.
Cuối cùng khi mặt trời ngả về phía tây, đám người Hoàng thị lang nghiêm khắc phê bình Vân Sơ làm việc không đủ chu toàn, ngự hạ không nghiêm, sẽ viết những sai phạm của y vào văn thư.
Làm việc thiếu chu toàn, ngự hạ không nghiêm, hai vấn đề này ai chẳng có, hoàng đế cũng thường nói bản thân như thế.
Người ta xuống để tra vấn đề, nếu không tra ra vấn đề thì tổ kiểm tra toàn là bọn ngốc, người ta đương nhiên không muốn làm bọn ngốc.
Cho nên khi đao nắm trong tay người ta, huyện Vạn Niên đành phạm đống sai lầm, đây mới là cách làm chính xác sáng suốt nhất.
Tra lần này yên ổn ba năm.
Cho nên thứ bỏ ra hôm nay là hoàn toàn xứng đáng.
So với huyện Vạn Niên thì huyện Trường An lại một lần nữa thê thảm. Lưu Nhân Quỹ vừa đi, tân huyện lệnh họ kép Lệnh Hồ, tên Tu Kỷ. Nghe nói là đại nhi tử của Lệnh Hồ Đức Phấn tế tửu Quốc tử giám, thái thường khanh.
Nhà này nghiện biên soạn sách, quốc gia phàm cần biên soạn, không cái nào không tham dự.
Cũng có khả năng người ta biên soạn sách nên nghèo rớt mùng tơi, phát hiện Lưu Nhân Quỹ để lại cái huyện Trường An giàu có, không nén được lòng tham, chỉ trong một tháng gần như dọn sạch kho huyện rồi.
Khi triều đình tra xét mới cuống cuồng ứng phó, cứ tưởng tra xét tên Vân Sơ kia thế nào cũng mất mười ngày nửa tháng, không ngờ chỉ một ngày là xong rồi, làm hắn không bịt hết được lỗ hổng.
Đám người kia ở huyện Vạn Niên chỉ tra ra ở huyện Vạn Niên đống vấn đề nhỏ, thế thì phải tra ra vấn đề lới ở huyện Trường An mới được. Nếu không làm sao xứng với lệnh nghiêm tra của bệ hạ.
Còn tưởng với sự thanh liêm của Lưu Nhân Quỹ thì khó mà tra ra được vấn đề gì lớn, kết quả tra một cái, ngay cả vị Hoàng thị lang được xưng là Hoàng Thử Lang cũng líu cả lưỡi.
Ai có thể dọn sạch quá nửa kho huyện khi mới nhậm chức một tháng, ngay cả thuộc cấp còn chưa nhớ hết.
Người này rõ ràng là mang rương đi làm quan.
Phải tra kỹ.
Tra rồi lại tra, tra tới ngay cả Đại lý tự cũng nhảy vào, mà người tới là Địch Nhân Kiệt.
Người huyện Trường An nghe tới cái tên Địch Nhân Kiệt là hồn phi phách tán, tên này có thù ba đời với huyện Trường An, lần trước hắn lật trọn ổ huyện nha Trường An rồi, lần này lại còn tới à?
Vân Sơ biết tin này tâm tình rất tốt, y cực ghét huyện Trường An xuất hiện một tên huyện lệnh chỉ biết vơ vét tiền mà chẳng làm cái rắm gì. Vì sao y tốn công lấy lòng tổ điều tra như thế, chính là muốn họ dùng bớt bớt tinh lực bên này thôi, chính là để họ sang bên huyện Trường An phát tiết.
Hơn nữa huyện Vạn Niên nhìn không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng nếu đào sâu một cái thì là nơi vấn đề nghiêm trọng nhất.
Nay cả huyện đang phá rỡ, xây dựng, nếu đám người này mang tinh thần Địch Nhân Kiệt đi ra, họ sẽ phát hiện, đất đai vốn thuộc về bách tính đã thiếu đi trên hai thành.
Số đất đai dưa ra kia, cơ bản là ghi trên sổ sách với phương thức sở hữu chung của phường thị, nhìn thì thuộc về bách tính đấy, nhưng bách tính chẳng có quyền gì, nhìn giống thuộc về quốc gia, nhưng chẳng được đăng ký vào sổ sách triều đình.
Đây là dải đất màu xám mơ hồ, chỉ Vân Sơ có thể dùng và kinh doanh.
Huyện Trường An phát hiện ra vụ án tham ô cực lớn, Lý Nghĩa Phù đang chịu áp lực dư luận chỉ đợi có thế tức thì hành động quyết liệt nhất.
Chỉ trong vòng ba ngày Lệnh Hồ Tu Kỷ đã ngoan ngoãn nhận tội, đồng thời còn liên lụy tới lão phụ thân Lệnh Hồ Đức Phấn.
Lý Nghĩa Phù nóng máu, Kỳ vương có Tôn Tư Mạc bảo vệ, hắn không làm gì được, chẳng lẽ không giết được một công tước như Lệnh Hồ Đức Phấn à? Thế thì sau này còn ai sợ hắn nữa.
Thế là Lệnh Hồ Đức Phần già yếu vào chiếu ngục, liên lụy hơn 1400 người.
Hoàng đế hạ lệnh tước bỏ toàn bộ chức tước, ban thưởng các triều của Lệnh Hồ Đức Phấn, biếm làm thứ dân.
Lần này tổng cộng thu hồi hai vạn sáu nghìn ba trăm mẫu đất.
Nhìn Lệnh Hồ Đức Phấn dẫn cả nhà đi bộ rời Trường An, vô số huân quý lạnh sống lưng.
Nhất là Kỷ vương lấy lý do bộ khúc, phó nhân trong nhà ít, dùng không hết đất nên bỏ hoang, trả 3000 mẫu đất cho triều đình.
Lý Thận đi đầu, người học theo dần nhiều lên, chỉ riêng huyện Vạn Niên thu được ba vạn tám nghìn sáu trăm mẫu đất được huân quý trả lại.
Theo lý mà nói, có đất trống thì nên chia cho bách tính đang đợi chia ruộng, để còn duy trì chính sách Tô Dung Điều và chế độ phủ binh sắp sụp đổ.
Nhưng triều đình không cho Vân Sơ làm thế, mục đích hết sức rõ ràng, Lý Trị muốn trồng bông trên những mảnh đất này.
Cho nên Vân Sơ chuẩn bị đợi khai xuân trồng bông, để Lý Trị nhìn thấy ruộng bông trắng muốt nối liền tận chân trời.