Mấy tháng liền bận bịu chuyện công, toàn điều chẳng vui vẻ gì rốt cuộc cũng có tin mừng, lão bà Vương thị của Địch Nhân Kiệt sắp sinh rồi, từ sáng sớm Vân Sơ và Ôn Nhu đã mang lễ vật tới nhà hắn.
Ngu Tu Dung và lão bà của Ôn Nhu càng tới thẳng hậu trạch, cổ vũ Vương thị, trong đó còn có hàm ý may mắn, vì hai bà nương này sinh con đầu đều là nam.
Tiếng khóc đầu tiên vừa vang lên, Vân Sơ và Ôn Nhu cùng chúc mừng Địch Nhân Kiệt lần đầu làm cha.
Đợi Ôn Nhu biết Địch Nhân Kiệt cũng sinh nhi tử thì thấy vô cùng đáng tiếc, trong số người cùng thế hệ, hắn chỉ thừa nhận Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt, giờ cả hai người đều sinh nhi tử. Vân Sơ có thêm một khuê nữ, nhưng lại không chịu hứa gả cho khuyển tử nhà hắn, bảo tiểu tử thối nhà hắn có bản lĩnh thì đợi lớn lên tự dựa vào sức kiếm lão bà.
"Sau này phải ổn định." Địch Nhân Kiệt có con rồi bỗng nhiên chững chạc hẳn, nâng chén cụng với Vân Sơ và Ôn Nhu:
Trước kia tụ tập chỉ nói chuyện ăn chơi, giờ khác rồi, dù là ngày vui chăng nữa, mở mồm ra vẫn là công việc. Ôn Nhu than:" Cái chức ngự sử không dễ làm nữa, nếu làm theo lương tâm, hậu quả rất thảm, nếu hùa theo đám đông cũng không có kết cục tốt. Nên a gia ta muốn ta có thể vào trung thư tỉnh."
Vân Sơ hỏi:" Không làm việc tổ truyền nữa à?"
Ôn Nhu thở dài:" Không làm nổi nữa, huynh đệ trong nhà giờ cực hận ta, Tết Trung Thu vừa rồi ta dẫn lão bà đi bái kiến trưởng bối cũng bị đuổi ra."
"Lão tổ nhìn ra tâm tư của ta, nói nếu tương lai ta muốn lập môn hộ khác, ông có thể cho phép."
Địch Nhân Kiệt gật gù:" Ngươi có ý đó không tệ, gia tộc lớn chỉ làm vướng chân chúng ta. Lần này ta tới Trường An không định về nữa."
Hai người này đều tự tin mình còn vượt qua tổ tiên, thế nên có ý tự lập không gì lạ, Vân Sơ thì chẳng có vướng bận đó, y còn là đời đầu sáng nghiệp.
Thăm nhi tử của Địch Nhân Kiệt xong, Vân Sơ và Ngu Tu Dung về, phải nói nhi tử của Địch Nhân Kiệt rất giống hắn, không phải mặt mũi, mà là từ khi sinh ra đã nặng tám cân sáu lang, có thể nói là khổng lồ.
So với con nhà người ta, Ngu Tu Dung sinh ra hai con chim cút, cộng lại còn chẳng được tám cân sáu lạng.
Trên đường về Vân Sơ cứ oán thán mãi, về tới nhà thấy hai cái miệng không răng mở tròn kêu a a, Vân Sơ lập tức thấy nhi tử của Địch Nhân Kiệt chả là quái gì, chỉ được cái to lớn ngốc nghếch không thông minh linh khí như con mình.
Nhìn nha đầu béo lạch bạch chạy ra đón, Vân Sơ càng khinh bỉ Địch Nhân Kiệt, giỏi thì nuôi một đứa bé sinh ra đã bệnh tật khỏe mạnh thế này xem.
Vân Sơ bế Ngọc Nô Nhi còn nặng trĩu tay, đứa bé này tới giờ chưa được Lý Trị đặt tên, Vũ Mị tựa hồ cũng quên mất khuê nữ. Vân Sơ không thể tự ý đặt tên cho nó, thế là lại một phen thầm mắng đôi phu thê đó.
Một tháng nữa thôi hoàng đế muốn sửa niên hiệu, liền một lúc đặt ba cái tên, Hiển Khánh, Quang Khánh còn Minh Khánh nữa. Mấy cái niên hiệu này Vân Sơ chẳng lọt tai cái nào, chắc là do Hứa Kính Tông đặt.
Đại vương Lý Hoằng thành thái tử đã thành chuyện chắc chắn, hết năm nay sẽ tới ở Đông cung, còn về thái tử trước kia đi đâu, chẳng ai quan tâm, ánh mắt bách quan lúc này chỉ đặt vào Hoằng hoàng tử.
Ngược lại người dân trong thành Trường An đều mong đợi Tết Nguyên Tiêu của phường Tấn Xương năm nay, đây gần như thành ngày lễ mọi người mong đợi nhất trong năm.
Khác với Trung Thu chuyên môn bán hàng, lễ hội Nguyên Tiêu đơn thuần ăn uống chơi bời.
Vân Sơ nghe nói Huyền Trang đại sư bệnh lâu ngày một mình đi dạo trong phường Tấn Xương, ra ngoài tình cờ gặp ông.
Gặp thì gặp được rồi, nhưng Huyền Trang đại sư chẳng để ý tới y, chỉ mỉm cười đi sát qua vai Vân Sơ, như đang luyện bế khẩu thiện.
Vân Sơ cũng không hi vọng Huyền Trang đại sư nói quá nhiều với mình, chỉ vì hoài nghi ông nhìn thấy một số bí mật y chôn sâu trong lòng.
Có thể nhìn ra công sức vất vả xay đậu tương của Vân Na có hiệu quả, lúc này Huyền Trang đại sư nhìn rất gầy gò, song có chút da thịt, không trơ mỗi bộ xương như lần trước.
Mặc dù nói hòa thượng gầy trơ xương mới có dáng vẻ của Phật đà, nhưng Vân Sơ cho rằng Huyền Trang đại sư nên béo một chút thì hơn.
Dù sao trong tranh tượng Phật đà đều mặt mày tròn trịa từ bi.
Vân Na xách một cái giỏ trúc dẫn theo nha hoàn Đại Phì, theo sau là con báo Đại Phì từ trong chùa Đại Từ Ân đi ra, bước chân khoan thai thục nữ. Nhìn nó hành lễ rất đâu vào đó với Huyền Trang đại sư, Vân Sơ vui lắm.
Đợi Huyền Trang đại sư vào chùa, nha đầu này lập tức lộ nguyên hình, treo cái gió lên cổ Đại Phì, giang tay ra, ông tay áo rộng như cánh bướm, nhào vào lòng Vân Sơ.
Vân Sơ đưa tay ra giữ lấy Vân Na, nhìn kỹ tiểu nha đầu, mái tóc dày óng ánh như hoàng kim, hàng mi dài khỏi chê, đôi mắt xanh ngắt trong veo hút hồn, nhìn chỗ nào cũng đẹp ... Chỉ có cái mũi hơi vểnh, làm trông mũi nó hơi to.
Vân Sơ ấn mũi Vân Na xuống:" Mũi không được vểnh lên nữa, nếu không trời mưa dễ chảy vào đấy."
Vân Na hu hu vờ khóc cắn vai Vân Sơ.
"Gần đây sao không thấy muội cưỡi ngựa Ô Chuy nữa, ta thấy nó có vẻ cuồng chân." Vân Sơ dắt tay Vân Na đi dạo trong phường, đứa bé này thời gian qua ở chùa nhiều hơn ở nhà, y cũng ở nha môn nhiều hơn ở nhà, hai huynh muội không còn cả ngày dính lấy nhau một bước không rời như trước:
Đó chính là sự trưởng thành.
Vân Na chun mũi: "Tẩu tử không cho, bảo muội phải dưỡng da cho tốt, khai xuân năm sau lên Long Thủ Nguyên chơi, xem xem có gặp được nam tử mình thích."
Vân Sơ nhớ ra:" Phải rồi, năm sau là muội đã mười ba, có thể tương thân rồi."
Vân Na lắc đầu:" Muội không thích tương thân, cũng không thích bị người ta bình phẩm, như mùa cừu ánh."
Vân Sơ cười nhạt:" Có mua cừu cũng là muội đi mua, không tới lượt người khác kén chọn. Nói cho ca ca biết thích nam tử thế nào, ca ca đi bắt về cho."
Vân Na nghĩ nửa ngày trời mới nói:" Giống như ca ca ấy."
Vân Sơ than:" Thế thì khó lắm, ca ca muội là độc nhất vô nhị trên đời, không ai có thể so với ta."
"Muội không tin, có một thì thế nào chẳng có hai, có ba."
Vân Sơ cười ha hả, tâm tư tiểu nha đầu mà thôi, từ nhỏ tới lớn theo mình, dễ coi ca ca vĩ đại này thành tấm gương nam nhân thiên hạ. Nhưng một khi người trong lòng xuất hiện, ca ca liền thành thứ không đáng một xu.
Nữ sinh hướng ngoại mà, chịu thôi.
Hôm nay Vân Sơ rảnh rỗi, đề xuất muốn xem muội muội chơi mã cầu tiến bộ thế nào rồi, Vân Na hưng phấn lập tức triệu tập đám tiểu cô nương trong phòng tới chia đội chơi. Kỹ thuật mã cầu của Vân Na cực tốt, cưỡi trên ngựa mã cầu, tả xung hữu đột vô cùng hung hãn, nhất là khi vung gậy, tỉ lệ chính xác cực cao, xem ra nhiều năm học múa gậy không phí.
Vân Sơ ngồi một mình trên khán đài, Đại Phì cuộn mình nằm trong lòng y, à là con báo, không phải nha hoàn Đại Phì. Nó không thích ứng được với cái nóng của Trường An, cả mùa hè trốn trong khảm nhi tỉnh của phường Tấn Xương, nhìn bộ lông bóng mượt thế này, chứng tỏ sống tốt lắm.