Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 464 - Q2 - Chương 244: Lại Một Mùa Đông Nữa.

Q2 - Chương 244: Lại một mùa đông nữa. Q2 - Chương 244: Lại một mùa đông nữa.

Ân Nhị Hổ nhìn ngó xung quanh một hồi rồi ngồi ở phía sau Vân Sơ làm ra vẻ như đang xem mã cầu. Theo tin tức gần đây nhất thì Từ Kính Nghiệp tới Lan Châu, Vân Sơ muốn cắm một người ở đó, định đưa Ân Nhị Hổ tới đó. Không ngờ Ân Nhị Hổ không muốn đi, muốn cùng một nữ nhân sống cả đời ở Trường An.

Còn nói hắn không thích bôn ba nữa, chỉ muốn kiếm công việc bình thường, cùng nữ nhân kia sống bình yên.

Người không có hùng tâm tráng chí là khó đối phó nhất, vì hắn chẳng bận tâm bữa sau ăn thịt hay ăn cháo, với loại người này mà nói thì như nhau cả.

Bây giờ hắn thích ban ngày bận rộn, tối về nhà của nữ nhân tên Tú Nương, ăn một bát mì chẳng hề ngon. Nếu thèm, hai người có thể ân ái một phen, nếu không có hứng, dựa vào nhau ngủ một giấc yên ổn cũng tốt.

Đó là hạnh phúc của người ta, Vân Sơ không bình luận, nên đành như vậy, cho hắn sau này phụ trách mua thịt cho nhà ăn lợn, hắn sẽ bận rộn, đại bộ phận thời gian ở ngoài thành, sẽ yên ổn hơn.

Loại người như Ân Nhị Hổ theo lý mà nói sẽ không thể có kết quả tốt, nhưng Vân Sơ muốn hắn có kết cục tốt, cho hắn cơ hội mưu cầu cuộc sống mỹ hảo.

Một tòa thành, hai người, sống cả đời, thế cũng tốt.

Trường An xưa nay là tòa thành tích tạo bi kịch chứ không phải là hạnh phúc, tìm kiếm trên sử sách, đa phần chỉ lưu truyền hạnh phúc.

Cho nên hạnh phúc luôn là ngắn ngủi, đau thương mới là chủ đề vĩnh cửu của tòa thành này.

Vân Sơ thích tòa thành này thêm chút hoan lạc, bớt chút bi thương.

Kết quả hôm sau thôi Vân Sơ không thể không bi thương, Ngạc quốc công Úy Trì Cung cuối đời mê tiên đan, ở nhà luyện đan không qua lại với người ngoài tận mười sáu năm, hôm qua ở trên lầu diễn tấu nhạc khúc thời Thương gặp phải cơn gió dữ, miệng méo mắt lệch.

Theo lý giải của Vân Sơ, người rảnh rỗi nuốt kim loại nặng nhiều năm phải chết lâu rồi, cầm cự tới giờ phải nói sức khỏe của Úy Trì Kính Đức quá cường hãn.

Lão Úy Trì trúng gió rồi, hoàng đế hạ chiếu, toàn bộ danh y Trường An phải tới phủ Ngạc quốc công nghe điều khiển.

Hoàng đế tự mình mời Tôn thần tiên tới trước một bước, có thể nói được vinh quang thế này, theo quy củ Đại Đường, dù chết ngay cũng là vinh diệu lớn.

Vân Sơ không hiểu, vì sao mình cũng được liệt vào hàng ngũ danh y, khi cùng Phó Cửu Đỉnh, Lão Hà và ông già râu trắng đứng đợi hoàng đế triệu tập, so với ba vị kia tràn trề tự tin, chỉ có y là thấp tha thấp thỏm.

Không lâu sau Tôn thần tiên xem bệnh cho Úy Trì Cung xong đưa ra kết luận, không phải trúng gió mà là trúng độc.

Hai chữ trúng độc vừa truyền ra, hạ nhân phủ Ngạc quốc công đồng loạt quỳ tại chỗ, run bần bật không dám nhúc nhích, thở cũng không dám.

Lý Trị đối xử với lão thần Trinh Quan không tốt, chỉ có vị lão tướng giam mình mười sáu năm này cực kỳ tôn kính, chỉ cần ông ta còn sống, hắn sẽ không bị coi là đối xử không tốt với lão thần.

Giờ có người muốn đầu độc Úy Trì Cung, đây không phải điều Lý Trị chấp nhận được.

May mắn Tôn thần tiên lại đưa ra chẩn đoán tiếp theo, Úy Trì Cung trúng đan độc.

Nghe hai chữ đan độc, mọi người thở phào.

Vân Sơ hỏi Lão Hà:" Một người nuốt bột chì, thạch anh, thủy ngân sẽ thế nào?"

Lão Hà đáp nhỏ:" Toàn thần thối rữa, ngứa ngáy khó chịu."

"Cứu được không?"

"Chuẩn bị hậu sự thôi."

Một người trúng độc kim loại nặng giai đoạn cuối, Vân Sơ cũng chẳng nghĩ ra có cách gì cứu được.

Cho nên y theo Lão Hà cùng đeo khẩu trang đi vào thấy vị mãnh tướng vô địch chiến trường năm xưa được Tôn thần tiên hạ lệnh uống cả bụng canh thuốc.

Bụng ông ta phình to, số thuốc còn lại không sao uống được nữa, dù vậy Tôn thần tiên vẫn mặt lạnh tanh đổ vào qua cái phễu.

Nửa canh giờ sau Vân Sơ thấy cảnh thảm liệt nhất trên đời, chẳng biết lão thần tiên rốt cuộc đổ cái gì vào bụng Úy Trì Cung, dù sao ông ta cho vào trong cái thùng gỗ, toàn bộ cơ quan bài tiết đều thải ra nước màu xanh.

Cả gia phòng thối kinh người, mắt không mở ra nổi.

Vân Sơ và Lão Hà chạy ra ngoài, Phó Cửu Đỉnh và ông già khác cũng chẳng chịu được lâu hơn.

Lúc này Vân Sơ mới hiểu, Tôn thần tiên muốn thay hết dịch thể trong người Úy Trì Cung.

Chuyện cứu chữa Úy Trì Cung, lão thần tiên không cho ai xen vào, toàn bộ quá trình do một mình ông đích thân làm. Nguyên nhân chỉ có một, Úy Trì Cung đúng là hết cứu rồi, ông không muốn đồ tử đồ tôn gặp họa.

Rất thần kỳ, sau khi lão thần tiên ra tay, bệnh tình của Úy Trì Cung giảm bớt, tuy miệng vẫn méo, nhưng mà đã ăn uống được.

Lão thần tiên đưa ra phán đoán, Úy Trì Cung không thể sống quá hai năm.

Ôn Nhu nói, lão thần tiên nói câu này với Lý Trị, cũng là nói với Vũ Mị, trong đó có hàm ý cảnh cáo vô cùng nghiêm khắc.

Đó là không cho Lý Trị ăn bất kỳ thứ đan dược nào hết.

Lý Trị không che giấu gì, hắn đảm bảo sẽ không dùng đan dược.

Ít nhất cái mùa đông đó, trừ sự cố liên quan tới Úy Trì Cung thì mọi chuyện rất tốt, ngay cả Vũ Mị cũng như quên đại sự khác, chuẩn bị ẩn mình qua mùa đông.

Mùa đông khắc nghiệt của Trường An tới rồi, Trường An yên ắng hẳn, dường như chỉ có gấu khoang là sống rất thoải mái, thứ này không ngủ đông, cũng phải thôi, bình thường nó đã ngủ nhiều vậy rồi, mùa đông còn ngủ nữa thì không hiểu ý nghĩa tồn tại của thứ sinh vật này là gì.

Lý Hoằng tới phường Tấn Xương chơi đánh trận tuyết với Vân Na.

Hôm qua trời đổ một trận tuyết to, buổi sáng thức dậy thì tuyết trong sân đã dày tới cả thước rồi. Tuyết cỡ này chưa thể gây ra tai họa gì được, Vân Sơ yên tâm ở nhà.

Lý Hoằng cực kỳ thích đánh trận tuyết, cũng rất thích lăn lộn trong tuyết, đáng tiếc, ở trong cung không có ai dám ném tuyết vào mặt nó, càng không ai dám đạp nó xuống tuyết, sau đó dùng tuyết chôn vùi nó.

Vân Na dám, còn làm một cách hết sức thô bạo, giơ Lý Hoằng lên ném vào đống tuyết dày làm ... Hai cung nhân ngất xỉu.

Vân Sơ nửa năm bận rộn cuối cùng cũng nhàn nhã rồi, cùng Ngu Tu Dung ngồi dưới mái hiên xâu thịt cừu, Ngọc Nô Nhi đứng bên ôm chân nàng, mắt nhìn xâu thịt không chớp, thi thoảng nuốt nước bọt.

Ở trong sân, Lý Hoằng bị Vân Na ném đi xa tít, đám cung nữ hộ vệ ai chưa ngất thì mặt co giật, làm Vân Sơ rất lo đám người sau bị viêm cơ mặt dẫn tới liệt mặt luôn. Lý Hoằng la hét từ trong đống tuyết lao ra, như con gấu nhỏ hung mãnh xô vào Vân Na.

Vân Sơ thấy nồi thịt cừu đã nổi bọt, dùng thìa vớt đi, nói với Lý Hoằng, Văn Na đang giằng co trong tuyết:" Hai đứa không ăn là hết đấy."

Hai đứa bé vội vàng bò dậy, cùng chạy tới kiếm chỗ ngồi, sau đó cực kỳ thuần thục lấy chao đậu hũ, tương rau hẹ, tương vừng, dầu mè tự trộn gia vị cho mình.

Lý Hoằng ít ra còn biết thổi nguội một miếng thịt cho vào bát muội tử, Vân Na thì ngay lập tức vớt cả bát thịt cừu đầy ú ụ, chấm bát gia vị nhét phồng má lên nhai.

Vân Sơ mắt lườm muội muội, cố tình nhai hành rau ráu, Ngu Tu Dung liền vớt thịt cho vào bát y, còn múc thêm một ít nước, y húp nước rõ là to. Vân Na nhìn thấy vậy thì rất hào phóng đem số thịt chất như núi của mình chia cho ca tẩu một ít, lại cho vào bát Ngọc Nô Nhi một miếng thịt không có mùi vị gì.

Còn về phần Lý Hoằng bê cái bát mắt tròn xoe nhìn Vân Na mong đợi thì Vân Na chẳng có tâm tình liếc một cái. Vân Sơ thấy hơi quá đáng, nói thế nào thì một tháng nữa Lý Hoằng thành thái tử Đại Đường rồi, xứng đáng được chia một miếng thịt.

Bình Luận (0)
Comment