Đám cung nhân và hộ vệ được bố trí một nồi canh ở tiền viện, tự ra đó giải quyết bữa trưa, Vân Sơ không ưa ngồi ăn có đám người đừng nhìn chằm chằm.
Dưới mái hiên chỉ có hai người lớn, ba đứa trẻ con, tạo thành cảnh gia đình ấm áp.
"Vân sư phụ, làm sao mới có thể làm một thái tử tốt?" Lý Hoằng đặt bát xuống thỉnh giáo:
Vân Sơ không nhớ mình thành Vân sư phụ của Lý Hoằng khi nào, có điều y biết, thằng bé này đang cho y sự tôn trọng lớn nhất trong phạm vi nó lý giải.
Nói thật, làm nhi tử của Lý Trị với Vũ Mị đúng là chịu tội, thái tông hoàng đế chẳng biết cách làm phụ thân, nhưng ít ra thì chỉ cần nhi tử không phạm lỗi, ông không giết.
Cái đôi Lý Trị với Vũ Mị này thì khác, cảm giác tình thân của bọn họ cực kỳ nhạt, dù là với nhi tử khuê nữ của mình.
Có lẽ hai người này hoàn toàn không biết làm thế nào yêu thương người khác.
Người ta đã gọi một tiếng sư phụ rồi, vậy Vân Sư phụ phải chỉ rõ phương hướng cho đứa bé đáng thương này một cách thiết thực nhất.
"Có đồ ngon phải nhớ mang về cho phụ hoàng, mẫu hậu. Có đồ tốt, nhớ đưa phụ hoàng mẫu hậu. Chỉ cần phụ hoàng, mẫu hậu ngươi nhìn trúng cái gì, không được tranh với họ."
"Muốn cái gì thì xin phụ hoàng, mẫu hậu ngươi, nếu họ không cho thì quên đi."
Lý Hoằng liên tục gật đầu:" Ta rất thích gấu lớn, về sau phụ hoàng cũng thích, ta liền cho phụ hoàng. Vân Na tỷ tỷ cho ta một miếng bạch ngọc, sau mẫu hậu khen tấm bạch ngọc đó trắng khác thường, ta liền cho mẫu hậu."
"Vân sư phụ, ta làm thế có phải là đứa con có hiếu không?"
Vân Sơ xoa cái đầu tròn xoe của nó:" Nhớ kỹ điều này, phụ hoàng mẫu hậu ngươi muốn cái gì, ngươi cũng có thể cho họ, nhưng chỉ có một thứ không thể cho."
"Là cái gì?"
"Mạng, ai muốn cũng không cho, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, chạy không được thì liều mạng."
Lý Hoằng nhìn Vân Sơ chăm chú, nó không hiểu, nhưng nó gật đầu:" Nhớ rồi."
Vân Sơ thấy đứa bé này dễ dạy, vớt nồi cho nó một miếng xương lớn rất nhiều thịt.
Lý Hoằng nói thêm:" Những lời này ta sẽ không nói với ai."
Vân Sơ vừa ăn thịt vừa nói:" Tất nhiên không thể nói, phụ hoàng mẫu hậu ngươi biết ta dạy ngươi như thế, họ lập tức phái người tới chặt đầu ta."
Lý Hoằng sợ hãi sờ đầu mình:" Đầu là để ăn cơm, không thể để mất, không được để người ta cắt."
Vân Sơ cười to:" Câu này nói đúng lắm."
"Thịt thật ngon ..." Lý Hoằng vừa ăn vừa lẩm bẩm:
"Vậy thì ..." Vân Sơ đợi đứa bé năm tuổi này tự nói ra:
"Ta cũng muốn cùng phụ hoàng, mẫu hậu ăn thịt cừu, được không?"
Rất tốt, biết đưa ra yêu cầu này là đứa bé thông minh, Vân Sơ hài lòng:" Muốn người ta đối xử tốt với mình thì phải đối xử tốt với người ta trước. Đương nhiên cũng đừng mong tất cả sẽ đối xử tốt với mình, dù thế nào thì cũng phải tốt với phụ hoàng và mẫu hậu đã."
"Ngoài ra phải xem họ có thích thịnh cừu không, phải quan sát trước, cũng đừng tỏ ra cố ý lấy lòng, đây gọi là vận dụng chi diệu, tồn hồ nhất tâm. Cần phải linh hoạt vận dụng."
Những lời Vân Sơ nói mặc dù Lý Hoằng không hiểu, nhưng đứa bé này trí nhớ rất tốt, nghe là nhớ, lại thích trước khi đi ngủ nghĩ lại chuyện xảy ra trong ngày, thói quen này do Vân Sơ tạo ra cho nó.
Ngu Tu Dung lườm Vân Sơ:" Chằng nói làm gì, đại vương không hiểu."
"Ha ha ha, đúng thế, cứ thong thả, bây giờ ăn ngon đã." Vân Sơ cười ha hả, không muốn nhồi nhét quá nhiều vào đầu Lý Hoằng làm gì, với một đứa bé, lớn lên khỏe mạnh là tốt rồi:
Trên lịch sử sức khỏe Lý Hoằng rất kém, lúc nào cũng ốm đau bệnh tật, còn bây giờ nhờ chăm chỉ vận động, bị Vân Na đánh cho thường xuyên, cho nên chân tay nó rắn chắc, sức ăn rất khỏe.
Con báo Đại Phì ngồi trên nóc nhà liếm mép nhìn không chớp, chẳng ai nhớ tới nó, thế là tự hành động. Nó rất khôn, quanh quẩn dưới chân Ngọc Nô Nhi, vì đứa bé này ăn rất hay để rơi vãi. Còn Vân Na thì quên đi, xương nó gặp đừng hòng còn sót lại cái gì, Lý Hoằng cũng không khác là bao.
Xiên thịt đặt trên bếp lò đã nương chín, xèo xèo nhỏ mỡ xuống, hết sức hấp dẫn. Vân Sơ chẳng ăn mấy miếng, ngồi uống rượu ngọt vừa ngắm tuyết rơi vừa nhìn cái nhà nhỏ của mình, trước kia chỉ muốn xây căn nhà lớn, giờ quen rồi chẳng muốn đi nữa, nhà to làm gì đâu, thế này mới thích, tất cả người thân đều trong tầm mắt y, thế y mới yên lòng. Ngu Tu Dung cho Ngọc Nô Nhi ăn nên cũng ăn rất ít.
Tất cả vào hai cái bụng lớn của Vân Na và Lý Hoằng rồi.
Lý Hoằng sai người tới nhà ăn lớn lấy nguyên liệu và gia vị, dùng cái mồm đầy mỡ hôn chụt lên trán Ngọc Nô Nhi rồi dẫn hộ vệ cung nhân rầm rộ về cung.
"Phu quân đang dẫn dắt đại vương à?"
Buổi tối khi đi ngủ, Ngu Tu Dung rúc vào lòng Vân Sơ hỏi, giọng nàng rõ ràng có chút lo lắng.
Vân Sơ ừ một tiếng:" Yên tâm đi, dẫn dứt nó hai năm nữa, đợi nó bảy tuổi, ta chỉ giảng giải đạo lý lớn, không nói những lời này nữa."
"Vì sao?"
Vân Sơ luồn tay vào vạt áo Ngu Tu Dung, mày mò thứ tròn tròn mềm mềm, xoa nắn ở đó:" Quan niệm thị phi một người kỳ thực tạo thành vào lúc này, qua tuổi này về sau tất cả thứ được dạy chỉ là công cụ, không phải là học vấn bản mệnh."
Từ khi Quan Trung có Trường An, người thống trị liền bốn chữ ngụ ý mỹ hảo Trường Trì Cửu An ban cho tòa thành này.
Đáng tiếc tòa thành này chưa bao giờ bình an lâu dài.
Cho nên Trường An chỉ là một mong muốn của
Với Vân Sơ cũng thế, tưởng mùa đông tới rồi có thể ngồi nhà cho chân vào bàn sưởi ăn bánh nướng, quây quần với lão bà hài tử, thuận tiện kể chuyện cho Vân Na nghe ... Được mấy ngày đã đi kéo đi làm việc.
Nguyên nhân là mùa đông năm nay triều đình có một nghi thức điểm binh vô cùng long trọng, binh mã thập lục vệ sẽ tiếp nhận hoàng đế kiểm duyệt trong mùa đông giá rét.
Vào thời thái tông có cuộc tỷ võ, cuộc đi săn quy mô lớn, từ khi Lý Trị lên làm hoàng đế, loại chuyện này rất hiếm hoi.
Năm nay tổ chức là vì hoàng đế muốn chinh phạt Cao Câu Ly, bất kể thế nào hắn cũng phải nhìn rõ mình rốt cuộc chỉ huy quân đội thuộc loại gì.
Địa điểm là gần Khúc Giang Lý, nơi đó vốn là mảnh đất bằng phẳng sình lầy, giờ bị gió rét làm cứng như đá, trở thành nơi duyệt binh tốt.
Vân Sơ bị binh bộ hạ lệnh, trong vòng nửa tháng phải lập một cái đài duyệt binh cao ba trượng ở nơi này.
Về lý mà nói binh bộ không quản được huyện nha, chẳng thể ra lệnh cho Vân Sơ, song y cũng không ngại đám binh bộ lạm quyền, nhưng muốn bách tính của y làm việc à? Vậy thì phải trả tiền.
Nhưng đó là lúc bình thường thôi, giờ không được rồi.
Một cái đài cao ba trượng, chu vi mười trượng là một công trình cực lớn, thêm vào lúc trời băng đất tuyết, bách tính đi đâu kiếm nhiều đất thế, óc đám người binh bộ đem nuôi chó rồi à?
Thuốc nổ còn chẳng phá được đất, làm sao mà đào nổi.