Thực ra khó khăn chỉ là một phần mà thôi, cái chính là Vân Sơ thấy cái nhiệm vụ lần này của binh bộ sặc mùi mờ ám.
Huống hồ cứ loại bỏ mọi yếu tố trên đi, bằng vài cái quái gì mà binh bộ các người ra lệnh một cái huyện Vạn Niên cong đuôi lên làm chứ? Nếu để người ta bắt nạt thì có lần đầu ắt có lần thứ hai.
Cho nên tỏng hợp mọi yếu tốt đó, khi Vân Sơ nhận mệnh lệnh này thái độ rất bất thiện, thuận tay ném sang bên, lạnh nhạt nói với binh bộ thị lang Trịnh Đa Dư tới truyền lệnh:" Không làm được, đừng nói nửa tháng, hai tháng cũng không làm được. Giờ đất lạnh như đá rồi, binh bộ các vị cố ý làm khó ta à?"
Trịnh Đa Dư nghe một cái cũng biết là người rất dư dả rồi, chẳng biết cha mẹ hắn ta sao lại đặt cho cái tên như thế, mặt thì khó đăm đăm như thiên hạ này nợ hắn cái gì vậy. Biết binh bộ chẳng quản được Vân Sơ, hắn ta vẫn phải chạy tới, nhìn là biết sống chả ra sao ở binh bộ, người ta mới đẩy ra làm việc định sẵn sẽ đụng đầu vào tướng này.
"Vân huyện lệnh, đài cao không nhất định dùng đất, dùng gạch gỗ cũng được, chẳng lẽ Vân huyện lệnh xem thường binh bộ ta?" Trịnh Đa Dư đưa ra giải pháp:
Vân Sơ lại cầm công văn xem kỹ lần nữa, nhưng từ đầu tới cuối không thấy có mục nào cấp tiền, lại ném qua một bên:" 2000 quan, huynh đệ đây sẽ làm việc này thật tốt đâu vào đó."
Trịnh Đa Dư kinh ngạc:" Còn cần tiền à?"
Vân Sơ làm vẻ mặt kinh ngạc hơn hỏi lại:" Thế gạch không cần tiền hay là gỗ không cần tiền, hoặc là nhân công không cần tiền à?"
Trịnh Đa Dư nổi giận:" Rõ ràng là huy động làm bách tính là xong, vì sao phải cần tiền? Bọn ta điểm binh vào mùa đông là tránh hại cho bách tính, ngươi còn không biết xấu hổ mà đòi tiền."
Vân Sơ nghe hắn tuôn ra câu óc chó như vậy thì chắp tay hỏi:" Không biết lệnh đường là quận công nào ..."
Trịnh Đa Dư vỗ bàn đứng bật dậy, cảm thấy bị sỉ nhục tột độ:" Trịnh mỗ có được ngày hôm nay là nhờ dùi mài kinh sử, không phải nhờ người khác."
Không phải sao? Vân Sơ làm vẻ mặt suy tư rồi lại đoán:" Vậy chẳng lẽ vị tỷ muội nào đó của Trịnh huynh là phi tần không biết tên nào đó của bệ hạ?"
"Vân Sơ ta không tha cho ngươi ..." Trịnh Đa Dư thấy bị sỉ nhục tột độ, lao vào như mãnh hổ, nắm đấm giáng thẳng vào bộ mặt gợi đòn khốn kiếp của Vân Sơ:
Bốp!
Một đòn trúng đích, Trịnh Đa Dư mũi phun máu, bay vèo ra sau.
Nửa canh giờ sau, Trịnh Đa Dư bị đánh như con búp bê rách nằm trên cáng rồi vậy mà cái miệng vẫn chửi bới Vân Sơ, thề không bỏ qua cho y.
Lúc này Vân Sơ hết cách rồi, đành phải nghe hắn chửi, vì đánh nữa là hắn sẽ chết.
Nhìn Trịnh Đa Dư bị bộ hạ cuống cuồng khiêng ra khỏi huyện nha huyện Vạn Niên, nổ bài nước bọt:" Đám khốn kiếp này coi bách tính như trâu ngựa."
Ôn Nhu nãy giờ chứng kiến hết cả những chẳng buồn can, đứng bên chép miệng:" Cách làm của người ta là chính xác, ngươi mới là người không bình thường."
"Nói thật đấy, bách tính của ngươi sống quá thoải mái rồi, ta lo ngươi chiều hư bách tính, lần sau huy động lao dịch không trả tiền lương, để xem có ai chịu làm việc cho ngươi."
Vân Sơ lắc đầu:" Bách tính nghèo khó chính là vì lao dịch, triệu tập bách tính xây dựng thủy lợi, kháng thiên tai cứu nạn còn được, vì chuyện đó có lợi cho họ. Dùng vào việc khác đều là hại dân."
Ôn Nhu biết tên này cứng đầu cố chấp không cải hóa được:" Ngươi muốn thay đổi cũng phải từ từ, quá gấp ngay cả với bách tính cũng không có lợi, tiền lương ngươi phát ra cho bách tính lao dịch bây giờ, khi huyện lệnh khác lên thay, ngươi có tin hắn sẽ đòi lại không?"
Vân Sơ hừ một tiếng:" Thế ngươi có tin ta đi tìm tên đó đấm gãy răng bắt hắn trả lại không?"
Ôn Nhu phất tay áo bỏ đi, biểu thị không nói chuyện với thứ man di không nói lý lẽ này nữa.
Trịnh Đa Dư bị Vân Sơ đánh đập thê thảm làm binh bộ từ trên xuống dưới nổi điên, không ít mãnh tướng chuẩn bị tới tỷ võ với y.
Vì Vân Sơ đánh Trịnh Đa Dư lấy lý do tỷ võ.
Vân Sơ biết tin thì mừng lằm, bốn năm trước y chân ướt chân ráo tới Trường An đánh nhau với Lương Kiến Phương một trận, khi đó gần như chỉ thủ không công, suýt mất mạng. Hai năm trước bị Bùi Hành Kiệm khiêu chiến, tên đó ở trạng thái không tốt, y miễn cưỡng thắng được.
Bây giờ Vân Sơ cảm thấy mình mười tám, sinh lực tràn trề, thường ngày dù bận rộn công vụ vẫn không lơ là luyện tập, thiếu đi đối thủ xứng tầm, chân tay rất ngứa ngáy.
Biết tin đám tướng lĩnh trong quân bất mãn với mình, y mỗi ngày ra khỏi nhà y mặc sẵn giáp da, trước sau có kính hộ tâm bằng đồng, lưng quấn roi da, ống giày gài chùy thủ, tay cầm gậy bóng chạy để bám bụi từ lâu, tay đeo sẵn thủ tráo, đốt ngón tay toàn là đinh sắt. Ngày ngày đi nghênh ngang giữa đường đợi người ta chặn đường tỳ võ.
Không ngờ bị binh bộ tả thị lang Dương Hoài Tố áp chuyện này xuống.
Vân Sơ vô cùng thất vọng, vốn muốn mượn lần tranh chấp này hoàn toàn rút khỏi trận doanh võ tướng, cắt đứt liên quan với lão tặc Lý Tích. Thuận tiện kiếm chút thú vui mùa đông.
Tự nhiên lão già Dương Hoài Tố nhảy ra làm người tốt cái mẹ gì chứ, đoán chừng do y không gây khó dễ cho Dương Anh ở xưởng dệt nên lão ra này có qua có lại. Nghĩ thế Vân Sơ suýt nữa đi tìm Dương Anh đấm một trận.
Còn nhiệm vụ xây đài cao vẫn đổ lên đầu huyện Vạn Niên.
Lần này binh bộ đi theo con đường rất chính quy, văn thư đưa lên trung thư tỉnh, từ trung thư tỉnh chuyển qua lại bộ, lại bộ tăng thêm tiền lương, sau đó tới bàn Vân Sơ.
Tiền không nhiều, chỉ có 600 quan, ngược lại lương thực cho nhiều chút, 1000 đảm.
Có điều thanh lại ti lại bộ trừ đi bổng lộc năm sau của Vân Sơ, coi như trừng phạt tội đánh đập Trịnh Đa Dư.
Từ khi làm quan tới nay Vân Sơ lĩnh bổng lộc đúng một lần, còn lại bị phạt sạch rồi.
Làm việc miễn phí cho Lý Trị không phải điều Vân Sơ muốn, thế là y giao nhiệm vụ cho Ngô chủ bạ, sau đó viết văn thư cáo bệnh gửi lên trên, chưa cần đợi trả lời đã phủi đít về nhà biểu thị bất mãn của mình.
Không ngờ về nhà liền nhìn thấy Công Tôn, hai năm chưa gặp thôi, nữ nhân cực kỳ xinh đẹp này đã mất hết đi hào quang năm xưa. Gày gò đi không ít làm mất hết đường cong mạn diệu ngày nào, gương mặt bị tia tử ngoại chiếu thành màu đỏ của cao nguyên, làm Vân Sơ liên tưởng tới Tắc Lai Mã.
Có điều tinh thần vẫn tốt, trong lòng bế đứa bé chừng một tuổi, người thì xấu đi, nhưng lại biểu hiện ra sự thỏa mãn hạnh phúc.
"Dùng toàn bộ gia sản, dùng toàn bộ tính mạng, đi theo một nam nhân bạc tình qua sa mạc, núi tuyết, đổi lại một đứa bé có thể bị người ta đoạt đi bất kỳ lúc nào, có đáng không?" Vân Sơ mở mồm không nể nang gì hết:
Công Tôn mặc vải xanh, đầu buộc khăn vải, tóc gài trâm gỗ, ăn mặc hết sức kín đáo, cười tươi tắn:" Đáng!"