Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 467 - Q2 - Chương 247: Đối Thủ Cũ Trở Về.

Q2 - Chương 247: Đối thủ cũ trở về. Q2 - Chương 247: Đối thủ cũ trở về.

Chào hỏi Công Tôn trước, Vân Sơ mới quay sang Bùi Hành Kiệm uy vũ hiên ngang hơn xưa mấy phần, ngồi đó vững như ngọn núi, so với trước kia thêm vài phần phong sương thành thục, có thể nói hắn đang vào độ hoàng kim cả thể trạng lẫn kinh nghiệm của nam nhân. Thế là giọng điệu y càng khó chịu:" Chẳng biết ngươi dựa vào cái gì mà có vận may như thế?"

Bùi Hành Kiệm cười to:" Vì ta là Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ, ta lại lần nữa làm huyện lệnh Trường An, chúng ta đấu lại."

Vân Sơ khinh, nếu luận võ lực thì hắn còn có chút tư cách nói câu đó, luận làm quan thì đáp lại câu trả lời của hắn cũng là xỉ nhục, tới chỗ Công Tôn đón lấy nhi tử của nàng, xem xét một lúc nói:" Không bằng Mỹ Ngọc Nhi nhà ta."

Bùi Hành Kiệm cười ha hả:" Ngươi tính cả đời này so đo với ta à?"

Vân Sơ cười nhạt:" Vốn ngươi có thể làm ti văn thiếu khanh, cũng có thể tới lại bộ làm thị lang, giờ nhất quyết tới Trường An làm huyện lệnh, là ngươi không cam lòng muốn ganh đua với ta mới đúng."

Bùi Hành Kiệm lấy từ trong rương ra một một cái đĩa mã não đường kính hai thước, máu sắc diễm lệ, đẩy tới trước mặt Vân Sơ:" Cái này coi như tạ ơn ngươi chùi đít cho ra ở huyện Trường An."

Vân Sơ cầm lên nhìn kỹ, nổi giận:" Một cái đĩa bị vỡ mà ngươi tặng ta à?"

Bùi Hành Kiệm thản nhiên như khôn gật đầu:" Không vỡ làm sao ngươi có tư cách được thứ này, sớm phải đưa vào đại nội rồi. Nứt chút thôi, giá trị chán, để trong phòng ngủ, bình thường đệ muội đặt ít lê táo gì đó vẫn được."

Vân Sơ giao Thôi nương tử:" Cho vào kho, sau này bọn nhỏ xuất giá hoặc thành thân có khi dùng tới."

Rồi quay sang Bùi Hành Kiệm:" Tội gì phải khổ thế?"

Bùi Hành Kiệm ngồi thẳng người:" Lần trước làm huyện lệnh Trường An để mọi chuyện bung bét như thế là sỉ nhục trong đời ta, nếu không rửa sạch sỉ nhục này, dù ta làm quan tới tể tướng cũng thẹn với lòng."

"Đừng hành hạ bách tính Trường An nữa, bọn họ sợ ngươi lắm rồi, lần trước giữa mùa đông, những người không còn nhà phải dựng lều tạm, cả cả chui rúc vào ôm nhau sưởi ấm. Thảm cảnh đó đã làm người Trường An đau thấu tim."

"Mang roi gai nhận tội có thể giải trừ thù hận này."

Vân Sơ hít sâu một hơi, nghĩ thôi cũng biết, bách tính Trường An vốn hận Bùi Hành Kiệm thấu xương, đột nhiên nhìn thấy hắn nay đã thành anh hùng Đại Đường, mang một cành gai xuất hiện ở cửa chân thành xin lỗi, đồng thời giải thích không phải mình bỏ chạy mà là biên quan quân vụ khẩn cấp … thêm vào hiện giờ hắn đã là anh hùng, sẽ qua chuyện này thôi.

Đúng là vô sỉ sẽ vô địch.

Bùi Hành Kiệm đi rồi, nói là muốn đi hoàn thành đại nghiệp thỉnh tội của mình, quân khốn kiếp chuyến này đi nhất định đem truyền thuyết và Liêm Pha, Lạn Tương Như chôn vùi trong dòng sông dài lịch sử. Dù sao đối tượng Liêm Pha thỉnh tội là tể tướng Lạn Tương Như, còn đối tượng thỉnh tội của Bùi Hành Kiệm là đám bách tính bữa đói bữa no.

Quân khốn kiếp này còn bỏ lại Công Tôn ở Vân gia.

Khi Vân Sơ về tới hậu trạch vừa vặn nghe thấy ba quân sư đầu chó Ngu Tu Dung, Thôi nương tử, Vân Na đang xúi bẩy Công Tôn nắm lấy tiền bạc Bùi Hành Kiệm kiếm được ở Tây Vực.

Chỉ cần trong tay có tiền, không phải cúi đầu với đại lão bà của Bùi Hành Kiệm, thậm chí ngược lại.

Rõ ràng Ngu Tu Dung và Vân Na là đồ ngốc chỉ xúi bậy, mỗi Thôi nương tử kinh nghiệm phong phú còn đưa ra được ý kiến hữu ích.

Thôi nương tử nói với Công Tôn, giờ khác xưa rồi, nếu đã có con, bất kể thế nào cũng không thể lấy thân phận tiểu thiếp vào Bùi gia. Một khi vào rồi, đừng nói tiền, tới con cũng bị đại phụ đoạt mất, lúc đó kêu trời không được, gọi đất chẳng xong.

Có con rồi, Công Tôn thông minh hơn nhiều, tiền Bùi Hành Kiệm kiếm được ở Tây Vực cùng với tiền hoàng đế ban thưởng, giờ đều ở trong tay nàng.

Nghe tới đó Vân Sơ ở ngoài cửa sổ nói:" Bùi Hành Kiệm thu hoạch đồ vàng bạc hơn ba nghìn món, thêm vào lạc, đà, ngựa, trâu, đem tặng hết cho thân thích, bằng hữu tới bộ hạ, chỉ vài ngày đã tặng hết."

Công Tôn ở trong phòng nói vọng ra:" Lang quân nói phải lắm."

Nghe nàng đáp vậy, Vân Sơ hài lòng tới nha môn, nhường không gian riêng cho đám nữ nhân tâm tình.

Liên tục mấy ngày không có chuyện gì, không ai tìm Vân Sơ gây sự, xem ra đám võ tướng bị trấn áp thật rồi.

Cuối tháng mười lạnh nứt đá, hôm đó là ngày Ngô chủ bạ bàn giao đài điểm tướng, dù chẳng thích thú gì chuyện này, Vân Sơ vẫn phải tới thực địa xem sao, tránh xảy ra vấn đề.

Vừa nhìn thấy đài điểm tướng một cái, Vân Sơ vô cùng cao hứng, cái đài cao đó lấp lánh ánh bạc, khí phái vô cùng.

Ngô chủ bạ rất thông minh, hắn đem gạch từ Khúc Giang Lý tới đây, chất lên thành cái đài cao, rồi hất nước lên, số gạch dính vào với nhau, vừa nhanh chóng ít tốn công, lại còn chắc chắn.

Đợi mùa xuân băng tan, lại đem số sạch này đi bán, tiết kiệm bao nhiêu là tiền.

Phiền toái nhất chẳng qua là trải một lớn gỗ chống trơn trượt bên trên mà thôi. Vân Sơ đi từng bước lên đài, dậm chân thử độ chắc chắn, lên tới nơi đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trời xám trì, mây lờ mờ sà rất thấp, bốn bề trống trải, đến chim chóc chẳng có một con.

Người nghiệm thu từ binh bộ phái tới vẫn là Trịnh Đa Dư, hắn kiểm tra chất lượng rất kỹ càng, trừ lúc hỏi chuyện Ngô chủ bạ chuyện xây dựng ra thì mặt mày âm u, không nói một lời.

Ngược lại Vân Sơ cười rất tươi, lại chả tươi y đấm người ta mà có phải bị đấm đâu mà giận:" Tư vị bị người ta nhắm vào không hề tốt hả?"

Trịnh Đa Dư lạnh nhạt đáp:" Quan trường gian nan, mỗ gia sớm biết từ lâu."

"Không phải, ý ta là, ăn đấm của ta thư thái hơn là đối phó với thứ âm mưu quỷ kế nhìn không thấy, đúng không?"

"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu."

Vân Sơ vẫn vừa đi vừa dẫm ván gỗ:" Người lần trước nói với ta câu này, ta coi như tên ngốc."

"Ngươi thì khác, một kẻ không có gia thế, không có bối cảnh, thậm không có quý nhân nâng đỡ, từng bước đi tới vị trí viên ngoại lang này, trừ bản lĩnh kiệt xuất hơn người, ta không nhìn ra có lý do gì để người ta không thể không đề bạt ngươi."

Trịnh Đa Dư dừng bước:" Ngươi đang chiêu mộ ta?"

Vân Sơ xua tay:" Ta ghét cái mồm của ngươi, cho nên ngươi yên tâm, ta không có ý dính dáng tới ngươi. Ta chỉ muốn nói với ngươi đừng quên gốc."

"Gốc là gì? Gốc của ngươi giống gốc của ta sao? Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, đừng cho rằng ta xuất thân không tốt thì sẽ đứng ở lập trường của bách tính nói chuyện."

"Ồ, vậy ngươi đứng ở lập trường của ai?"

"Ta chỉ đứng trên lập trường của ta."

Trịnh Đa Dư nói xong dẫn bộ hạ đo đạc đài điểm binh, tới khi xác nhận nơi này đúng là xây dựng theo yêu cầu của binh bộ mới lấy văn thư ra đóng dấu nghiệm thu lên đó.

Trước khi đi Trịnh Đa Dư đột nhiên nói dư thêm một câu:" Vân huyện lệnh hình như đặc biệt thích tiền tài?"

Vân Sơ chỉ bách tính đang nhận tiền bạc, lương thực phía dưới:" Bọn họ thích, nên ta thích thay họ."

Trịnh Đa Dư vì câu nói này mà đứng lại ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cung kính thi lễ với Vân Sơ một cái rồi lên ngựa rời đi.

Bình Luận (0)
Comment