Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 468 - Q2 - Chương 248: Nghi Thần Nghi Quỷ.

Q2 - Chương 248: Nghi thần nghi quỷ. Q2 - Chương 248: Nghi thần nghi quỷ.

Trịnh Đa Dư đi lâu rồi, Vân Sơ vẫn không rời đài cao, xem xét hết sức cẩn thận, đôi mày nhíu càng chặt hơn, gọi Ngô chủ bạ lại:" Xây thêm một cái đài giống y hệt đi, trong lòng ta bất an lắm."

Ngô chủ bạ ngớ người mấy một lúc, không hiểu cái đài này có vấn đề gì, cả binh bộ cũng nghiệm thu rồi mà:" Tuy không phải hạ quan lúc nào cũng ở bên giám sát xây dựng, nhưng không khác nhau là bao ..."

Nói tới đó mặt hắn tái đi:" Chẳng lẽ ..."

Vân Sơ chặn lời hắn:" Không nên dùng thì hơn, lần này binh bộ thực sự nhẫn nhịn quá mức rồi, quá hạ mình rồi. Bị ta sỉ nhục trực tiếp như thế mà không đáp trả, chứng tỏ chúng đồ mưu lớn hơn."

Ngô chủ bạ trầm tư:" Huyện tôn quá lo thì sao?"

Vân Sơ cười to:" Thì cùng lắm là xây thêm một cái đài cao thôi mà, gạch thì năm sau băng tan lại dụng, mất đi đâu mà sợ. Chẳng phải ban đầu ngươi cũng tính thế à?"

"Lão Ngô, nếu chuyện ta hoài nghi thực sự phát sinh, ta tất nhiên mất đầu, các ngươi chẳng khá hơn đâu, cho nên cứ cẩn thận chút là hơn."

"Đi thông báo người bách kỵ ti tới đây cho ta."

Khi Tả Xuân tới, trên đài cao chỉ còn lại Vân Sơ khoác áo choàng lông màu xám đứng trong gió lạnh.

Ông ta tới một cái liền hỏi thẳng:" Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ở đây có thuốc nổ."

Vân Sơ không trả lời mà nói:" Nếu đại đô đốc đồng ý ký tên lên một văn thư, cho mỗ đưa cho bệ hạ xem, mỗ thỉnh tội với đô đốc."

Tả Xuân hừ lạnh:" Ta làm sao biết được thuốc nổ trong này không phải do ngươi đặt, cái đài này do huyện Vạn Niên ngươi chủ trì xây dựng."

Vân Sơ sầm mặt:" Ta gọi ngài tới đây không phải là vì báo tin mà là để ngài xác định nơi này không có thuốc nổ. Ngài lại vô duyên vô cớ hoài nghi ta, có phải xem thường bản quan không thể tùy thời gặp bệ hạ kêu oan không?"

"Ngươi muốn thế nào?"

"Bách kỵ ti ngài chủ trì xây dựng một cái đài cao khác đi, đó là cách tốt nhất."

Có những chuyện không thể qua tay người khác, nhất là thứ mẫn cảm như đài điểm tướng, càng không thể tùy tiện giao quan địa phương làm.

Tưởng tượng mà xem, khi hoàng đế dẫn văn vó bá quan lên đài cao, hào hứng chỉ trò quân đội hùng dũng đi ngang qua, thế rồi ... Bùm!

Thuốc nổ đã xuất hiện, nhưng tư duy an toàn của đám người này vẫn không theo kịp!

Vân Sơ vốn không muốn làm cái đài này, nhưng người ta cấp tiền cấp lương, mà bách tính tới mùa đông chẳng có việc gì làm. Cho nên nhận việc giúp nâng cao GDP của huyện Vạn Niên đâu có gì xấu.

Đây là thứ Vân Sơ theo đuổi trước kia, quen thuộc tới thành bản năng thân thể rồi.

Nhưng đài cao xây xong, bên trong có thuốc nổ không có trời mới biết, bây giờ nó đã bị băng đóng kín, kiên cố như một tảng đá nguyên khối, chẳng thăm dò được.

Cho dù tới mùa xuân khi băng tan, phát hiện bên trong không có thuốc nổ đi chăng nữa, chẳng lẽ không cho Vân Sơ lo lắng cho an nguy của thiên tử à?

Đó là lòng trung thành, sai sao được.

Hôm nay là ngày nắng to, trời sáng trong mặt trời tỏa nắng ấm áp hiếm có. Tám tên hoạn quan bận bịu tắm cho gấu lớn, dùng lược kiểm tra từng tấc da thịt xem có chấy rận không.

Con gấu lớn tắm rửa sạch sẽ rồi, bộ lông hai màu trắng đen rõ ràng càng thêm đáng yêu. Lý Trị bảo nó bò lên cái cân cực lớn, đám hoạn quan đặt đá vào đầu bên kia.

Cuối cùng cân đá xong mới biết, con gấu này đã nặng hơn 400 cân, đồng thời Lý Trị cũng đã biết nó là gấu cái, tối đa năm tuổi.

Dã thú khác tới mùa này là bắt đầu động dục, đi khắp nơi thì thú đực tiến hành giao phối, nhưng con gấu này lạ lắm, trừ ăn uống ra, các thứ khác tựa hồ chẳng quan trọng với nó.

Lý Trị kiếm một ít gấu đực mang tới, hi vọng thỏa mãn dục vọng của nó. Kết quả cái thứ này nhìn thấy con gấu khác tới, không phải đi thân thiết, mà là lập tức giơ móng vuốt lớn lên, gầm gừ tát đối phương. Đánh đến khi đối phương cuống cuồng bỏ chạy mới quay lại nằm bên Lý Trị, thi thoảng dùng con mắt nhỏ len lén nhìn hắn.

Cảnh này làm long nhan mừng rỡ.

Tả Xuân dẫn Vân Sơ vội vàng đi tới, con gấu lớn vừa thấy Vân Sơ là dùng ngay móng che mặt, nấp thân thể to lớn của mình sau lưng Lý Trị, hi vọng Vân Sơ đừng thấy nó.

Sớm biết con gấu này từng bị Vân Sơ đánh cực thảm, Lý Trị tức thì không vui, quát Vân Sơ:" Ngươi tới đây làm cái gì?"

Vân Sơ thi lễ:" Vi thần thời gian qua ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, chỉ sợ không đảm bảo được an toàn cho bệ hạ, cho nên mới vào cung xin ý bệ hạ."

Lý Trị không hiểu gì hết, chuyện an toàn của mình sao tới lượt tên này lo, hỏi Tả Xuân:" Chuyện gì thế?"

Tả Xuân vội khom người đáp:" Bệ hạ, Vân huyện lệnh lo đài điểm binh mới xây có chôn thuốc nổ."

Tay Lý Trị rõ ràng run một cái:" Ngươi chắc chứ?"

Vân Sơ lắc đầu:" Thần không dám khẳng định, chỉ lo lắng thế thôi, cho nên thần kiến nghị bệ hạ để Bách kỵ ti xây dựng một cái đài khác."

"Vì sao ngươi lại có cảm giác không tốt đó?" Lý Trí vỗ vỗ đầu con gấu bất an, ngồi xuống trấn định hỏi:

"Thần chứng kiến hiện trường vụ nổ cầu Hàm Dương và Phế Thạch Đài, cho nên khi nhìn cái đài cao, thần bất giác nghĩ tới vụ nổ đó. Có lẽ thần chỉ lo lắng không đâu, nhưng vẫn kiến nghị bệ hạ sai bách kỵ ti giám sát xây dựng một cái đài khác."

"Hơn nữa thần cho rằng, sau này bệ hạ xuất hành, hết thảy do người Bách kỵ ti an bài, không nên dùng quan phủ, vì trong chuyện này có quá nhiều khâu để lợi dụng." Vân Sơ vái một cái thật sâu, vẻ mặt vô cùng kiên quyết:

Lý Trị suy ngẫm một lúc rồi lệnh Tả Xuân:" Xây dựng một đài điểm binh khác, lần này do Bách kỵ ti giám sát toàn bộ."

Vân Sơ và Tả Xuân đồng loạt thi lễ:" Vâng!"

Lý Trị nói thêm với Vân Sơ:" Toàn bộ phạt bổng lộc trước kia của ngươi hủy bọ, hộ bộ trả lại gấp đôi."

Vân Sơ thu hoạch bất ngờ, thi lễ:" Đa tạ bệ hạ."

"Hoằng Nhi làm bạn với ngươi, lòng nhân hiếu không mất, ngươi có lòng rồi, chăm sóc Ngọc Nô Nhi của trẫm cho tốt, nó ở đó sống vài năm yên lành."

"Bệ hạ quá khen rồi."

Vân Sơ vốn còn đợi lễ vật cám ơn lần hai, nhưng Lý Trị đã xua tay, đành cùng Tả Xuân rời hoàng cung.

Vừa ra ngoài, Tả Xuân lại không kìm được nói:" Có phải ngươi quá lo rồi không, ta thấy đài cao đó có thể nói vững như bàn thạch."

Vân Sơ lắc đầu:" Ngài nên tới di tích vụ nổ Phế Thạch Đài sẽ hiểu nghi ngờ của ta không phải vô cớ. Tả đô đốc, phải cẩn trọng hết mức với thứ này, ngài kiếm một ít mà thử, rồi ngài cũng e sợ như ta thôi."

Tả Xuân thở dài:" Bách kỵ ti vừa thành lập, nhiều chuyện bộn bề, không để ý được nhiều."

"Bảo vệ bệ hạ mới là chuyện ngài nên làm nhất, thứ khác đều là vinh quang tăng thêm khi ngài làm tốt chuyện này."

Tả Xuân thi lễ biểu thị thụ giáo.

Vân Sơ nhảy lên ngựa phóng đi.

Nói thật nếu không phải cần ném cái nồi đen đi, Vân Sơ chẳng buồn nói một câu với loại đặc vụ như Tả Xuân.

Lo cho an toàn của Lý Trì là lời thật lòng của Vân Sơ, thắng bại quyết định ở lực lượng, mà Vân Sơ cần thời gian dài ổn định để biến mình thành thứ lão tặc quyền thế, nên y cần Lý Trị bình an.

Bình Luận (0)
Comment