Vân Sơ rốt cuộc vẫn đánh giá thấp độ vô sỉ của Bùi Hành Kiệm.
Cứ tưởng tên này nói chịu đòn thỉnh tội chỉ là diễn một màn kịch qua loa thôi, không ngờ khi Vân Sơ đi trên Chu Tước đại nhai về nhà, giữa đường gặp đám đông lớn tụ tập. Con ngựa mận chín thô bạo chen lấn đám đông đi vào nhìn thấy Bùi Hành Kiệm để mình trần khoe ra thân thể vô số vết thương có được trên chiến trường trước mặt bao người.
Không chỉ như thế hắn còn đặt một bó gai, bên cạnh cắm tấm biển lớn, tội nhân Bùi Hành Kiệm ở đây.
Người vây quanh xem đông vô kể, trên tường, trên mái nhà đều lố nhố bóng người, bàn tán không dứt.
Bùi Hành Kiệm gây thương tổn nặng với bách tính Trường An, nếu không có Lưu Nhân Quỹ kịp thời xuất hiện, đợi mùa đông bách tính không qua được, dân biến là cái chắc.
Bây giờ Bùi Hành Kiệm về, còn làm huyện lệnh Trường An, ngày đầu tiên nhậm chức, hắn cởi áo lộ vết thương, bảo Công Tôn bế nhi tử mới tròn một tuổi đứng bên, đợi bách tính trút giận.
Có điều đám bằng hữu của hắn rất đông, đám này hoặc mặc khải giáp hoặc quan phục, ai nấy hung thần ác sát nhìn quanh, thử hỏi cảnh đó ai dám xông lên.
Tuy nói người Quan Trung nóng máu lên là bất chấp, nhưng dù sao họ là bách tính, có thứ sợ hãi thấm vào xương.
Từ ánh mắt người vây quanh, Vân Sơ phát hiện ra rất nhiều người mắt rực lửa, hai tay siết chặt tới run rẩy, nhưng không dám tới. Một người nhận sai thì phải thành khẩn, không thể chỉ bày trò nếu không chỉ khiêu khích thêm thù hận, vì thế Vân Sơ thấy cần giúp tên này một chút, vươn tay lấy đoạn trúc gần đó, đâm vào lỗ đuýt con lửa phía trước.
Con lừa kêu đau đớn, chở phụ nhân béo xông vào đám đông, mọi người ào ạt né tránh, khung cảnh thoáng cái đã loạn, người nọ xô đẩy người kia. Vòng tròn vây quanh Bùi Hành Kiệm tức thì thu nhỏ lại, không ít người chỉ cách hắn một hai bước, đám bằng hữu của Bùi Hành Kiệm quát thảo đuổi người ra.
"Đánh cẩu quan!"
Một tiếng hô vang lên, trong cảnh tượng hỗn loạn như thế, có người bị xô đẩy tới gần Bùi Hành Kiệm, bị bằng hữu của hắn đẩy ra, nhất thời không nhịn được, cầm cành gai lên, quất chát lên người hắn trong tiếng thét của Công Tôn.
Có người đi đầu sẽ có người khác hưởng ứng, Vân Sơ ngồi trên con ngựa mận chín chắp tay với Địch Nhân Kiệt vừa phát ra tiếng hô, tên này vẫn phối hợp với y ăn ý như thế. Năm xưa cũng tiếng hô này của hắn lấy nửa cái mạng của Khâu Thần Tích, khi đó Bùi Hành Kiệm chứng kiến còn tán thưởng, hôm nay không ngờ thành nạn nhân.
Địch Nhân Kiệt bộ dạng chất phác chắp tay với Vân Sơ, còn mời y lên lầu.
Vân Sơ lên tầng hai tửu lâu, phát hiện có cả Ôn Nhu, tên này đang lắc lư người xem một ông già tóc trắng dẫn theo tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi ca hát.
Chuẩn xác mà nói là hát thơ, nghe khẩu âm không phải người Trường An, í a í ới nghe không rõ lắm, không phải tên biến thái này nhắm vào tiểu cô nương nhà người ta chứ?
"Sao các ngươi lại tới cả đây?"
Địch Nhân Kiệt chống cằm nhìn xuống dưới, bốn năm bách tính tụ tập quanh Bùi Hành Kiệm roi quất như mưa, đám bằng hữu của hắn đã không thể khống chế cục diện:" Chuyện hiếm có ở Trường An, không tới xem sao được, nhìn đi, tới xem Bùi Hành Kiệm diễn kịch, đâu chỉ có ba chúng ta."
Vân Sơ theo hướng Địch Nhân Kiệt chỉ nhìn qua, vừa vặn thấy Tô Định Phương phía đối diện đang nhìn về phía họ.
Chắp tay thi lễ một cái, sau đó ngồi xuống hỏi nhỏ:" Họ không thấy đâu nhỉ?"
Ôn Nhu cười:" Yên tâm, lúc đó ai cũng chỉ chú ý tới Bùi Hành Kiệm thôi."
Vân Sơ bấy giờ mới yên tâm xem Công Tôn bế nhi tử che chắm Bùi Hành Kiệm.
Trên người Công Tôn là phụ nhân béo, còn Bùi Hành Kiệm giữ chặt con lừa nổi điên, chỉ thấy hai tay hắn phát lực hét lớn bẻ gãy đầu lừa.
Những người đáng đánh hắn bị tiếng quát như sấm động sực tỉnh, thế rồi bách tính xung quanh la hét, bọn họ vội vàng lẫn vào đám đông, chẳng mấy chốc đã tan đàn xẻ nghé.
Bùi Hành Kiệm không truy đuổi những người đánh mình, cho dù trên mặt hắn còn vết roi quất, hắn vẫn quỳ tại chỗ bên cạnh là con lừa đã chết.
Người bỏ chạy thấy không ai truy đuổi, chẳng biết nghĩ gì mà quay lại, đám đông lần nữa lại tụ tập.
Nhìn cảnh đó Vân Sơ cảm thán:" Bùi Hành Kiệm thành công rồi."
Ôn Nhu gật gù:" Người ta bỏ vốn lớn, thành công là tất nhiên thôi."
Địch Nhân Kiệt bĩu môi:" Nếu không có huynh đệ bọn ta giúp, cái trò hôm nay của hắn chỉ khiến bách tính thêm căm phẫn. Nhưng vừa rồi hắn kiềm chế được, xem ra nhận được bài học rồi, tên này nhẫn nhịn như thế, về sau thành đối thủ khó chơi đấy."
Quả nhiên những người kia tới gần Bùi Hành Kiệm không tiếp tục đánh hắn nữa, có người còn chắp tay xin lỗi.
Bùi Hành Kiệm ngẩng đầu lên, nói lớn:" Hãy tin ta lần nữa, nếu ta không làm được, sau này các ngươi có thể dùng đao."
Câu này nói ra không còn ai nghi ngờ thành ý của Bùi Hành Kiệm nữa, không khí đám đông vây quanh hắn rõ ràng là hòa hoãn hơn hẳn, Vân Sơ ở trên cao cũng cảm nhận được.
Địch Nhân Kiệt bình luận:" Điển cố mang roi gai thỉnh tội quan trọng nhất là gì, đó là hai bên tha thứ cho nhau chứ không phải thực sự lấy roi đánh. Bùi Hành Kiệm ban đầu hiểu không hết điển cố."
"Chỉ là bách tính dễ thỏa mãn quá rồi, đáng lẽ phải đánh thêm vài cái mới tha cho hắn chứ."
Vân Sơ tán đồng lời này, từ xưa bánh tính là quần thể dễ thỏa mãn, dù bị quan viên làm hại, chỉ cần thành tâm sửa đổi, bách tính sẽ cho ngươi có hội, thậm chí không chỉ một lần, mà hai lần, ba lần.
Quan phủ thì sao? Không dễ dàng tha cho bách tính, chỉ cần ngươi phạm lỗi nhất định truy cứu tới cùng. Quá đáng nhất là thời Tống, thích chữ lên mặt một cái, cả đời người đó coi như không còn cơ hội sửa sai nữa.
Ở phía dưới lúc này có bách tính hỏi vết thương trên người Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ liền biết, họ hoàn toàn tiếp nhận hắn, tha thứ cho hắn, dọn hết trở ngại cuối cùng trên đường làm huyện lệnh.
Tô Định Phương xách một vò rượu đi qua chỗ bọn họ, đối diện với vị lão ánh hùng này, lễ số cần có không thể thiếu, ba người Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu đều tới thi lễ.
"Chúc mừng tướng quân bách chiến công thành."