Tô Định Phương xua tay, tự nhiên ngồi xuống chủ vị. Kỳ thực chuyện vừa rồi Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt làm, ông ta đã thấy hết, là một tướng quân, không có cái bản lĩnh mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng thì chết cả trăm lần rồi.
Chỉ là chuyện này biết là được, không cần nói ra, ông ta nhận lấy chén rượu Vân Sơ rót cho:" Hiện giờ ngươi không qua lại với lão tướng trong quân nữa là sao?"
Còn vì sao, không muốn làm dê thế tội cho các ông chứ sao, song thể diện bề ngoài phải giữ, Vân Sơ cười nói:" Tự thẹn trong lòng mà ra."
"Xem ra người quyết đi theo con đường quan văn rồi."
"Hạ quan muốn yên ổn một chút."
Tô Định Phương thở dài:" Từ xưa tới nay, võ nhân chẳng ai hiếu chiến cả, bất kể là Bạch Khởi, Liêm Pha, Lý Mục, Vương Tiễn hay Lý Quảng, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh rồi mãnh tướng của triều ta. Thái độ của họ với chiến tranh luôn là tránh được thì tránh."
"Chỉ có quan văn và quân vương là hiếu chiến, bọn họ định ra sách lược, võ nhân đi chấp hành."
"Chiến tranh trước kia là thiên hạ của danh tướng, bọn họ dùng trí tuệ thần kỳ, bằng gan dạ, thiện chiến, cho địch một đòn trí mạng, xoay chuyển càn khôn."
"Đó là thời của Hoắc Khứ Bệnh, Bạch Khởi, còn chiến tranh bây giờ là đấu quốc lực, một hai trận thắng không còn quan trọng với thắng bại của cuộc chiến nữa rồi."
"Chỉ cần quốc lực hùng hậu, dù chiến bại trăm lần, cũng có thể khiến đối phương quốc lực suy kiệt tự vong quốc diệt chủng."
"Nên Lý Tích coi trọng Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý cũng coi trọng ngươi, không phải vì muốn đẩy ngươi lên chiến trường, mà là muốn lập ba đạo phòng tuyến, tiền phương, trung lộ và hậu quân."
"Lão phu biết, cách làm việc của một số người trong quân khiến ngươi thất vọng, thậm chí gây tổn hại cho ngươi."
"Vân Sơ, ngươi có thể ghét người trong quân ngũ, nhưng không thể ghét quân ngũ, Đại Đường sẽ có ngày cần tới ngươi."
"Lão phu trở về, chuyện đầu tiên hỏi tới là ngươi đã bỏ rèn luyện chưa, biết ngươi mỗi ngày vẫn luyện thương, bắn cung, dũng mãnh không đổi là lão phu yên tâm rồi."
Nói xong Tô Định Phương nâng chén cụng mạnh với Vân Sơ rồi uống cạn xuống lầu.
Một lúc sau ba người họ nhìn thấy Tô Định Phương cười khà khà đi xuống, phủi lưng Bùi Hành Kiệm, còn khoác áo choàng lên người hắn, có thể nhìn ra ông ta rất cao hứng vì đứa học trò này.
"Lợi hại!" Địch Nhân Kiệt cám thản một câu quay sang nhìn Vân Sơ:" Ta biết ông ta không tốt lành gì cả, nhưng vẫn thừa nhận rằng lão bà hài tử của mình cần ngươi cầm quân bảo hộ, giao cho người khác, ta thực sự không yên tâm."
Ôn Nhu thở dài:" Quân đội sở dĩ không yên tâm về ngươi, là vì ngươi chưa thể hiện đủ để họ yên tâm hoàn toàn, nên mới có hành động trái ngược. Ta thấy lời Tô công vừa rồi chính là ý đó, lần duyệt quân này, ngươi nên biểu hiện."
Địch Nhân Kiệt tán đồng:" Mấy năm qua ngươi luôn rèn luyện, vũ trang cho người bất lương trong huyện, tới lúc lấy ra dùng rồi đấy. Nếu ngươi cứ giấu diếm như vậy, người ta sẽ cho rằng ngươi có lòng dạ bất trắc, dù sao không cách nào làm được tới mức không ai biết."
Vân Sơ câm nín, không ngờ hai bằng hữu lại quay sang ủng hộ người ta:" Các ngươi không bị thuyết phục dễ thế chứ?"
Ôn Nhu xoa xoa tay:" Những lão tướng thời Trinh Quan dần rơi rụng, dù là người còn khỏe mạnh như Anh công, chẳng lẽ còn có thể lên chiến trường sao? Ai thay thế được họ đây? Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm sao mà đủ. Đại Đường an định nhiều năm rồi, người có thể cầm quân lên chiến trường ngày một ít."
"Vân Sơ, ngươi khác ta với Hoài Anh huynh, ngươi đã lên chiến trường rồi. Tưởng tượng mà xem ngươi dẫn theo 500 người bất lương, cưỡi con ngựa mận chín, ta tiếp tục có thứ kể về danh tướng bất thế của Đại Đường rồi."
Địch Nhân Kiệt vẫn nhìn Bùi Hành Kiệm đang run rẩy trong đám đông, nói với Vân Sơ:" Lần trước hắn ngang nhiên khiêu chiến ngươi, lần này ngươi chủ động khiêu chiến lại đi."
"Không phải mấy ngày trước ngươi luôn đợi đám võ tướng tới gây sự với mình à? Sao không nâng cao độ khó lên một chút, Bùi Hành Kiệm mới là đối thủ xứng tầm của ngươi. Đồng thời qua chuyện này cũng thể hiện ra một mặt độc lập của ngươi, không để mạch lão tướng cũ thao túng cũng tốt vậy."
"Chuyện lên chiến trường ai dám nói cả đời không cần, đến khi các lão tướng chết hết, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý cũng chiến tử rồi, kẻ địch tới dưới thành. Tới khi đó ngươi có thể không đi sao? So với lúc đó vội vã ứng phó, lúc này chuẩn bị vẫn hơn mà."
Vân Sơ thấy hai người thông minh như Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu đều nói thế thì hẳn không sai rồi, hơn nữa nghĩ tới đấu với Bùi Hành Kiệm một trận, y cũng rất phấn khích, lần này nhất định chơi với hắn một trận sóng phẳng. Đầu vừa nghĩ thế Vân Sơ hành động ngay, đi ra cửa sổ, lấy lá cờ của cửa hiệu, quấn vào cán cờ, dùng sức ném từ trên tửu lâu về phía Bùi Hành Kiệm.
Cán cờ mang theo tiếng gió rít, phỏng thẳng vào mặt Bùi Hanh Kiệm, tuy hết sức bất ngờ hắn quay người, đưa tay tóm lấy.
Đang bay vun vút như không gì cản nổi, cán cờ như đâm phải đá khựng lại, đám đông không hiểu chuyện gì, nhìn cả về phía tửu lâu Trường Thắng.
Vân Sơ đứng bên lan can, lớn tiếng nói:" Ngày điểm tướng, Bùi Hành Kiệm ngươi dám đấu với mỗ gia một trận không?"
Bùi Hành Kiệm không ngờ Vân Sơ đột nhiên nhảy ra khiêu chiến với mình, chuyện này cũng hợp tâm ý của hắn, ném cán cờ đi, cắm phập vào cổng phường An Nghiệp cười ha hả:" Đoạt được cờ thắng."
Lá cờ trên cán rũ xuống, bốn chữ tửu lâu Trường Thắng bị gió thổi bay phần phật, như chiến kỳ của hắn.
Vân Sơ máu nóng rần rật, giọng đầy hào khí nói:" Được, Vạn Niên, Trường An, mỗi nơi lấy ra 500 nhân mã bản bộ, xem xem ai mới là Trường An đệ nhất."
Bùi Hành Kiệm đang định đáp lời thì ta xa một mũi tên bắn tới, không ngờ bắn gãy luôn cán cờ.
Một đại hán khôi ngô ngồi trên ngựa gầm vang:" Các ngươi dám coi anh hùng thiên hạ như không có sao, tính cả mỗ vào."
Vân Sơ quay đầu lại nhìn, không ngờ là Tiết Nhân Quý, tên này vốn to lớn như trâu mộng, lại còn cưỡi trên con chiến mã cực lớn, thân mặc thiếp giáp, tựa như ma thần.
Ghét nhất kẻ không liên quan chen ngang kế hoạch của mình, Vân Sơ quay đầu quát:" Ngươi là thứ gì mà muốn tham chiến?"
Tiết Nhân Quý nổi giận, nhằm Vân Sơ bắn một phát, mũi tên bay sượt qua tai Vân Sơ, cắm phập vào cột. Mũi tên này chỉ lệch đi một chút thôi chắc chắn lấy mạng mình rồi, ánh mắt Vân sơ lóe lên sắc lạnh, tay chống lan can, người như chiếc lá cực lớn từ tửu lâu bay xuống, không nói không rằng đao thất luyện chém xả vào Tiết Nhân Quý trên ngựa.
Diễn biến bất ngờ làm bách tính gần đó la hét chạy vào cửa hiệu bên cạnh tránh tai họa, cửa đóng lại sầm sập, Tô Định Phương cười ha hả, kéo mẹ con Công Tôn nhanh chóng rời khỏi chỗ thi phi này. Bùi Hành Kiệm không cam lòng tự nhiên thành người ngoài, xông vào cổng phường gần đó lấy then cửa, lao thẳng vào cuộc chiến giữa Vân Sơ và Tiết Nhân Quý.
Đầu Lý Trị và đầu một con gấu cùng thò ra ngoài loan giá, hắn rất muốn biết Túc vệ tướng quân của mình vì sao đột nhiên nổi điên, đánh nhau với người ta ở giữa đường.