Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 471 - Q2 - Chương 251: Hỗn Chiến Trên Phố.

Q2 - Chương 251: Hỗn chiến trên phố. Q2 - Chương 251: Hỗn chiến trên phố.

Hôm nay Lý Trị xuất hành là do Tô Định Phương dùng thể diện của mình mời ra xem Bùi Hành Kiệm mang cành gai nhận tội.

Hắn chỉ nghĩ tiện thể dẫn con gấu ra ngoài hít thở không khí, xem chuyện vui, thuận tiện cho lão thần vừa lập công trở về chút thể diện.

Đội ngũ gọn nhẹ, chỉ gần hai chục giáp sĩ đi cùng, tất nhiên bao nhiêu người khác nữa cải trang bách tính xung quanh thì không rõ, dù thế nào lần này Lý Trị mang tâm thái dạo chơi, không muốn gây chú ý.

Kết quả vừa đi tới đoạn đường giữa phường An Nghiệp và phường Quang Phúc, Tiết Nhân Quý rời đội ngũ, sau đó quát lớn bắn người ta. Lý Trị vừa đẩy được đầu con gấu ra nhìn thì thấy Vân Sơ cầm thanh đao sáng loang loáng nhảy từ tửu lâu xuống, khí thế như muốn chém chết Tiết Nhân Quý tại chỗ vậy.

Đợi thấy Bùi Hành Kiệm cầm then cửa xông vào cuộc chiến, Lý Trị thở dài xoa cái đầu ngốc nghếch của gấu lớn, lẩm bẩm:" Tên Nhị Bách Ngũ lại bị người ta lợi dụng rồi."

Đúng thế, Lý Trị nghĩ như vậy đấy, vì Tô Định Phương mời hắn ra để chống lưng cho đệ tử của ông ta, Lý Trị còn chuẩn bị sẵn cả lời muốn nói rồi.

Ai ngờ tới nơi thì chẳng hiểu sao tên Nhị Bách Ngũ lại xông vào đánh Tiết Nhân Quý, dù sao thì đây cũng là chuyện không liên quan tới y, nên bị lợi dụng là cái chắc rồi.

Lý Trị cứ nghĩ Vân Sơ căn bản không phải đối thủ của Tiết Nhân Quý, không ngờ vừa tiếp chiến, Vân Sơ dựa vào thân hình linh hoạt, đao vừa mới bị chặn lại đã mượn lực xoay người đạp vào cổ ngựa. Không biết đạp kiểu gì mà con ngựa to như thế ngã sang bên, đè lên cả một chân của Tiết Nhân Quý.

Tên Nhị Bách Ngũ đó đúng là nóng lên liền bất chấp hết, thấy Nhân Quý ngã xuống, không ngờ đao nhắm ngay cổ chém xuống.

Lý Trị còn định lên tiếng quát dừng thì một thanh gỗ nhanh hơn gạt bay Vân Sơ sang bên, sau đó vẫn thanh gỗ đó nhè đầu Tiết Nhân Quý bổ xuống mãnh liệt.

Bị người ta coi là hồng mềm dễ bóp, Tiết Nhân Quý sôi máu, kéo đầu ngựa chắn trước mặt. Bùi Hành Kiệm toàn lực đập một phát, con chiến mã xấu số hí đau đớn, nhũn người ngoẹo sang bên. Tiết Nhân Quý tranh thủ thoát thân đạp vào bụng Bùi Hành Kiệm khiến hắn lùi lại.

Vân Sơ không bỏ qua cơ hội chém xuống người Bùi Hành Kiệm, hắn giơ then cửa ra đỡ, tức thì bị đao chém làm đôi. Bùi Hành Kiệm chẳng nao núng, mỗi tay cầm một đoạn gỗ gãy, như bão táp mưa sa đánh Vân Sơ.

Tiết Nhân Quý bị ngó lơ, giận dữ nâng cả con ngựa lên, ném luôn vào hai người đang đánh nhau dữ dội.

Hai người nhanh chóng né đi, chỉ thành con ngựa lớn bay vèo qua giữ, rơi uỳnh xuống đất, trượt đi mấy mét đẻ lại vết tuyết dài trên mặt đường. Cả Bùi Hành Kiệm và Vân Sơ cùng tái mặt, bọn họ đều tự nhận mình không có sức lực biến thái đó.

Cả Chu Tước đại nhai im phăng phắc trong khoảnh khắc, sau đó bùng nổ tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, quá tuyệt vời, quá dữ dội, quá kích thích. Thành Trường An yên bình bao lâu, bao nhiêu người từng được chứng kiến cuộc chiến như thế. Tiếng hô làm những người vừa sợ hãi trốn vào trong nhà thò đầu ra, người bỏ chạy lần nữa quay lại, chưa biết gì đã hèo reo vang trời, phấn khích nhìn ba người đang gườm gườm nhìn nhau.

“Là huyện tôn, là huyện tôn đấy!” Một bách tính huyện Vạn Niên nhận ra Vân Sơ la lên: “Huyện tôn uy vũ! Huyện tôn uy vũ!”

Mới đầu tiếng kêu thưa thớt, sau đó lớn dần, bốn phương tám hướng hô vang, như biển động sóng gầm, cứ như vậy lan đi. Tức thì người bất lương, kim ngô vệ kinh động, tất cả như con lừa kinh hãi chạy tới hiện trường. Khi chen vào trong thì chết lặng nhìn ba nhân vật đang đánh nhau, ba vị này thì ai mà ngăn nổi chứ?

Lúc này Tô Định Phương tới bên loan giá của hoàng đế như có bức tường vô hình ngăn cản không ai tới được gần, thi lễ nói:" Bệ hạ, Ác Lai thời xưa đến thế là cùng."

Lý Trị lại không vui:" Một huyện lệnh ngũ phẩm, một huyện lệnh lục phẩm cùng một tướng quân ngũ phẩm đánh nhau giữ đường phố, còn ra thể thống gì nữa?"

Tô Định Phương chỉ ba người hỗn chiến tưng bừng:" Đó đều là thần tử trung thành của bệ hạ, ai nấy đều có dũng lực như thế, thần chúc mừng bệ hạ."

Lý Trị gật gù, nhìn ba người đánh tới tối mày tối mặt, từng chiêu hung hiểm, hơi lo:" Nhìn có vẻ không tệ, nhưng không ai chịu nhường ai, lỡ một người bị thương thì sao?"

"Lúc này ai nương tay sẽ là người đầu tiên bị đánh văng ra ngoài, bệ hạ vừa vặn mượn cớ đó, xem xem rốt cuộc thần tử của mình thế nào?" Tô Định Phương vuốt râu cười khà khà:

Lý Trị không hiểu chuyện võ công lắm, chỉ thấy Vân Sơ múa đao kín người, thủ nhiều hơn công, có vẻ yếu thế hơn hai người kia, nói:" Ái khanh vì sao lại bẫy tên Nhị Bách Ngũ đó?"

Tô Định Phương nghe vậy thì ngớ ra, ông ta ra ngoài hơn một năm rồi, không rõ chuyện trên triều, chẳng hiểu sao hoàng đế gọi Vân Sơ như thế, ngập ngừng:" Bệ hạ, thần không ngờ y tới đây.”

Lý Trị càng coi ông ta bị vạch trần không trả lời được, song không muốn truy cứu. Mỗi người một khi hình thành cái nhìn với một ai thì khó mà thay đổi được, nhất là loại người như hoàng đế, muốn thay đổi ấn tượng trong lòng hắn khó hơn lên trời.

Lần trước Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm đánh nhau, khi đó Bùi Hành Kiệm muốn lấy quyền tổ chức hội mỹ thực của Vân Sơ. Hắn thất bại vứt cả đống hỗn loạn ở Trường An, chạy ra biên ải lập công .

Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ tốn gần một năm mới giải quyết được hậu quả hắn gây ra.

Giờ Bùi Hành Kiệm quay về tất nhiên muốn tìm Vân Sơ vãn hồi thể diện.

Tên Vân Sơ Nhị Bách Ngũ này lại tự cho mình võ lực vô song, được người ta thổi phồng là mãnh tướng hiếm có, dễ bị chọc giận, người ta không lợi dụng mới là lạ.

Ba người đánh nhau tưng bừng ở Chu Tước đại nhai, bách tính hiếu kỳ truyền tai nhau kéo tới ngày một đông, giao thông ách tắc. Đầu tiên là chửi bới người phía trước, sau đó biết tin kéo tới xem, biến thành thành phần gây ách tắc, cứ thế cả thành Trường An dồn cục một chỗ.

Xem chốc lát, Lý Trị dần nhận ra tình thế rồi, ba người đó chỉ cần một người chiếm thượng phong là hai người khác xông vào đánh, bất kỳ người nào trong ba người cũng không chống nổi hai người còn lại. Bị ăn vài cước xong xông vào tên mới chiếm thế thượng phong, thế là thế trận lại đảo chiều.

Thành thế chân vạc rồi, rất khó có kết quả trong thời gian ngắn.

(*) Ác Lai là mãnh tướng thời Trụ vương, sau này con cháu ông ta lập ra nước Tần.

Bình Luận (0)
Comment