“Huyện tôn uy vũ!” “Huyện tôn tất thắng!”
Cuộc chiến càng dữ dội, tiếng hò hét càng hăng, càng kích động. Nếu như người dân huyện Trường An cổ vũ chung chung thôi, Bùi Hành Kiệm chưa được lòng người đến vậy thì bách tính huyện Vạn Niên thì đồng lòng hướng về một người, ai nấy mặt đỏ gay. Cũng may là người Đường hiếu võ cũng thượng võ, nếu không mỗi người ném một cục đá đủ chết hai người còn lại rồi.
Nhưng đó là khi cuộc chiến giằng co, chẳng may Vân Sơ thua không biết chuyện gì xảy ra.
Đó là điều Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt lo sợ, đứng trên tầng hai quán trà đi qua đi lại như kiến bỏ chảo nóng, trong lòng chửi Vân Sơ không ngớt, bảo hắn đi thách thức Bùi Hành Kiệm chút thôi, thế mà y làm thành chuyện bung bét thế này đây … tên điên đó không thể tin được mà! Giờ phải giải quyết thế nào?
Công Tôn được Tô Định Phương gửi nhờ mặt tái đi, nhưng đồng thời ánh mắt nhìn Bùi Hành Kiệm mình trần tung hoành phía dưới đầy vẻ sùng bài.
Nữ nhân này hết thuốc chữa rồi, Địch Nhân Kiệt vốn định cùng Công Tôn bàn cách dừng cuộc chiến dưới kia, thấy thế thì chỉ còn biết thở dài. Đang đi qua đi lại chợt thấy đằng xa nhốn nháo, rồi một con ngựa đen cao lớn chợ thiếu nữ tóc vàng bay bay phóng tới, theo sau còn có mấy chục con ngựa mã cầu chở đám tiểu cô nương, tim vọt tận cổ hét lên:” Trời ơi! Bà cô tổ đến rồi … còn chưa đủ loạn hay sao?”
Nói rồi vội vàng chạy xuống cầu thang ngăn cản Vân Na.
Lúc này trong cuộc hỗn chiến, Bùi Hành Kiệm đạp một phát vào mặt Tiết Nhân Quý, Vân Sơ không bỏ lỡ thời cơ chém xuống. Tiết Nhân Quý xoay người tránh, thanh đao bách luyện chém đứt cái đầu thú ở hộ vai.
Bùi Hành Kiệm xông tới tập kích Tiết Nhân Quý thất thế, kỳ thực là giả vờ thôi, hắn cố ý lộ sơ hở, dụ Vân Sơ tấn công để một chiêu chế địch. Không ngờ một cây roi dài đen nhánh quất vào lưng trần của hắn. Roi quất rất mạnh, máu thịt tung tóe.
"Con mẹ nó, thằng tiểu tặc ngươi hết chối rồi nhé." Bị một đòn mạnh, Bùi Hành Kiệm không thấy đau mà lửa giận ngùn ngụt như dung nham phun trào, nhớ tới cảnh đêm đó tên khốn này dùng roi đánh tan nát y phục của Công Tôn, máu điên bốc lên quân cả đau, bỏ Tiết Nhân Quý ném gỗ trong tay vào đùi Vân Sơ:
“Chả biết ngươi nói cái gì.” Vân Sơ quyết không chịu thừa nhận, vung roi đánh lui Bùi Hành Kiệm:
“Quân vô sỉ, lão tử không tha cho ngươi.” Bùi Hành Kiệm gầm gừ, không khác gì ngày đó trong am ni cô tốn nửa đêm la hét tìm Vân Sơ:
Tiết Nhân Quý thoát nạn, không dám sơ xuất nữa, xé toạc bộ giáp bị chém rách nát, toàn thân tức thì nhẹ nhõm hơn nhiều. Đi tới bên con ngựa chết, lấy một đôi chùy đồng, cùng Bùi Hành Kiệm giáp công Vân Sơ.
Hắn cùng Bùi Hành Kiệm nhất thời chung một ý nghĩ, hạ tên khốn này trước đã.
Vân Sơ một tay cầm đao, một tay cầm roi, lại có thân pháp linh hoạt nhất ba người, đánh từ xa tới gần đều được. Cứ thế y di chuyển liên tục, giữ ba người tạo thành đường thẳng, như vậy người ở giữa luôn sợ bị tập kích sau lưng, không thể toàn lực ứng chiến.
Đột nhiên không biết Bùi Hành Kiệm kiếm đâu ra một cây mã sóc, có vũ khí tầm xa để đối phó với Vân Sơ tình thế bắt đầu thay đổi, trận chiến càng thêm hung hiểm. Vân Sơ một đấu hai liên tục lùi lại.
Lý Trị nhìn thấy Vân Na đang nổi điên bị một tên béo ra sức giữ lại, xung quanh là tiếng hò hét ngày một mất kiểm soát, bắt đầu có vật thể ném ra, thoáng nhíu mày một cái, hắn cũng nhanh chóng hiểu ra tình thế, không ngồi xem trò vui được nữa, nói với Tô Định Phương:" Đợi tới lúc điểm tướng, mỗi người dẫn 500 nhân mã đi đoạt cờ, bây giờ cứ ác chiến thế này khó tránh khỏi ai đó bị thương, khanh mau ngăn cản."
"Bệ hạ nói phải ạ."
Tô Định Phương lấy trường cung từ một cung vệ, Lý Trị gần như chỉ nghe thấy tiếng dây cung bật, ba mũi tên đồng loạt bay đi.
Không lệch chút nào, ba người hỗn chiến đều được chia một mũi. Vân Sơ xuống tấn chém đứt múi tên tập kích, Bùi Hành Kiệm lách người né, còn Tiết Nhân Quý song chùy đập nát luôn.
"Dừng tay!" Thấy tách được ba người ra rồi, Tô Định Phương mới quát lên, ngăn cản bọn họ lần nữa xông vào:
Ba người kia đều đã lùi lại, ai nấy tóc tai xõa xượi, trên người dính không ít vết thương, máu me be bét. Tuy cuộc chiến đã dừng, nhưng tay lăm lăm vũ khí cảnh giác nhìn đối phương, chỉ cần một người có chút động tác nhỏ là hỗn chiến lại tiếp tục.
Tô Định Phương nhanh chân đi tới đứng giữa cả ba quát:" Bệ hạ có chỉ, ngày mười hai tháng mười hai, các ngươi dẫn 500 nhân mã bản bộ, tham gia điểm tướng đoạt cờ. Khi đó đoạt được cờ đỏ còn hơn hỗn chiến thế này trăm lần."
Vân Sơ quất roi chát trong không khí quấn lại như rắn bên hông, cười lạnh với Bùi Hành Kiệm:" Hôm đó bản quan sẽ đá đít ngươi."
Bùi Hành Kiệm tức tới bật cười:" Chỉ tham gia một trận chiến như trò chơi ở Tây Vực mà dám ngông cuồng trước mặt bản quan à? Được, tới hôm đó ta cho ngươi thấy thế nào là chiến đấu."
Tiết Nhân Quý hừ mạnh:" Có kiêu binh mãnh tướng của Thập lục vệ tham gia, hai tên quan văn các ngươi đừng mơ mộng chuyện tốt vào tay."
Vân Sơ nhớ tới cái lần đầu Lý Trị dẫn theo cung vệ tới phường Tấn Xương, Huyền Giáp Quân cầm ngang trường thương một lúc đã run tay, quay sang mỉa mai:" Ngươi tưởng đi xếp đội hình cho đẹp à?"
Bùi Hành Kiệm cũng không bỏ qua:" Tiết tướng quân tưởng cung vệ vẫn ở thời bách kỵ xưa sao?"
Tiết Nhân Quý đỏ mặt, sao hắn không biết, nay đám cung vệ chẳng kiếm được mấy dũng sĩ quen chinh chiến.
Nhưng hai người kia chỉ có thể dùng nha dịch bộ khoái, tâm tình tốt hơn hẳn.
Hắn nào biết bộ khoái, nha dịch, người bất lương do Vân Sơ chỉ huy từ hai năm trước đã thay máu lớn, người cũ bị y đuổi hết từ ngày đầu làm huyện úy, thay bằng phủ binh đã lên chiến trường.
Luận tới sức chiến đấu, từ chuyện tấn công vào nhà Khâu Thần Tích chém chết thân vệ của Khâu Hành Cung đã đủ thấy rồi.
Biết hoàng đế tới, Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm cùng tới thỉnh tội.
Giọng Lý Trì uể oái từ trong loan giá truyền ra:" Khá lắm, không thẹn là mãnh tướng của trẫm, nếu thế không cho các ngươi một nơi thi thố, ắt các ngươi không phục nhau."
"Khi đó vũ khố của trẫm sẽ mở ra, các ngươi tự do lựa chọn trang bị, ai là anh hùng, ai là hảo hán, trẫm cũng muốn nhìn cho rõ."
Vân Sơ nghe vậy lập tức hoan hỉ:" Được dùng cả thuốc nổ chứ ạ?"
Lý Trị trong xe suýt ngã, khó khăn lắm mới giữ được nghi thái không rống vào mặt tên Nhị Bách Ngũ này:" Ngươi định giết cả hai người họ à?"
Tiết Nhân Quý mỉa mai:" Ngươi cứ dùng thoải mái, ta chỉ cần đại kích trong tay cũng đánh ngươi tan tác rồi."
Bùi Hành Kiệm thông minh hơn chút, thứ này hắn chỉ nghe nói, chưa được chứng kiến, nhưng nếu không phải đồ tốt thì tên Vân Sơ này không đề xuất ra, cẩn thận nói:" Thần cũng muốn thử."
Lý Trị kiên quyết nói:" Thuốc nổ không trong phạm vi cũ khí được dùng."
Thuốc nổ thì không được dùng, nhưng ngày hôm đó thì thành Trường An nổ tung rồi, câu chuyện hai vị huyện lệnh một vị tướng quân quyết đấu lan đi như lửa cháy, Trường An không biết bao lâu rồi có chuyện kích động lòng người như thế.
Vân Na nhảy vào lòng ca ca cùng cưỡi ngựa về phường Tấn Xương càng được chào đón như tướng quân khải hoàn, bách tính đứng hai bên đường, hò reo không ngớt, hôm đó phường Tấn Xương cả đêm không ngủ.