Không cách nào tả hết sự điên rồ của thành Trường An thời gian này, mùa đông ảm đạm mà tỏa thành cứ như nồi nước sôi, tin đồn bay đầy trời, trong đó có một phiên bản người ta thích nhất có liên quan tới Công Tôn Đại Nương, vị đại gia kiếm vũ đã biến mất gần hai năm trời.
Không cần kể cũng biết đủ phiên bản ướt át lan truyền khắp nơi.
Náo nhiệt nhất chắc chắn là phường Tấn Xương rồi, người trong thành đổ tới đây không ngớt nghe kể chuyện cuộc chiến, náo biết kỳ lúc đó chẳng mấy người dân phường Tấn Xương chứng kiến sự kiện này.
Nhưng không hề gì, bách tính phường Tấn Xương giỏi kinh doanh, rất biết kể câu chuyện mà khách hàng thích, tiện thể bán những món hàng ế ẩm.
Một sự kiện như thế làm sao có thể thiếu đánh cược cho được, bách tính những ngày đó ra đường chủ đề bàn tán nhiều nhất là tỉ lệ đặt cược các đội ngũ, chia sẻ cho nhau đủ thứ thông tin đồn thổi, qua đó phán đoán sức mạnh của mười lăm đội ngũ tham gia đoạt cờ …
Tất cả sự ồn ào đó không ảnh hưởng tới Vân Sơ, thời gian này y gần như mất tích rồi, không ai rõ y ở đâu, chỉ biết huyện tôn đang luyện tập, chuyến này nhất định mang vinh quang về cho huyện.
Mấy năm qua Vân Sơ đã hoàn toàn khống chế huyện Vạn Niên trong tay rồi, chỉ cần xảy ra chuyện lớn, y lập tức động viên lực lượng toàn huyện.
Vân Sơ rất tự tin, vì bất kể Bùi Hành Kiệm hay Tiết Nhân Quý đều không thể nào vì một chuyện nhỏ như tỷ võ đoạt cờ lại điều động được tới 50 vạn người.
Trước ngày 12 tháng 12 tới, người huyện Vạn Niên đã bí mật tiến hành ba lần tham gia trò chơi đoạt cờ.
Đội ngũ tham gia lên tới mười một.
Đó là thực lực thực sự của huyện Vạn Niên.
Bùi Hành Kiệm vừa mới dùng khổ nhục kế lấy lòng bách tính huyện Trường An kìa, lấy đâu ra quyền lực đó? Tiết Nhân Quý à, Thập lục vệ toàn con cháu huân quý, hắn lại không phải người giỏi xã giao, chỉ huy được người ta sao?
Vân Sơ tự tin hai tên đó đừng hòng có được lực lượng tốt như mình.
Theo luật lệ, huyện úy mỗi năm phải tổ chức phủ binh tham dự huấn luyện hai tháng, thường do huyện úy thống lĩnh, dựa vào cấp bậc ở trong quân xếp tổ đội.
Ở huyện khác, đây là hoạt động do chiết trùng phủ chỉ huy, nhưng huyện Vạn Niên là huyện kinh thành nên không thuộc bất kỳ chiết trùng phủ nào.
Ở huyện khác, huấn luyện thế này là gánh nặng, vì phủ binh trong thời gian huấn luyện phải tự mang lương khô tham dự.
Nhưng ở huyện Vạn Niên thì khác, vì khuyến khích nhiệt tình huấn luyện của phủ binh, quan phủ cung ứng tiền lương hai tháng đó, còn chịu trách nhiệm bổ xung, tu sửa trang bị tổn hại cho phủ binh.
Thực sự khiến các phủ binh cam tâm tình nguyện ly nông tham dự huấn luyện là trong hai tháng này, được tính vào lao dịch. Tức là những người khác trong nhà sẽ miễn lao dịch.
Người bất lương trong tay Vân Sơ chính là do phủ binh tinh nhuệ trong huyện cấu thành, còn người bất lương trước lần lượt thành lý trưởng, lý chính.
Hoàng đế đúng như lời hứa mở vũ khố của mình, còn cung cấp cả chiến mã.
Khi 500 binh mã của huyện Vạn Niên tập hợp, ngay cả Triệu Hiếu Tổ đã từ quan về nhà cũng ngứa ngáy chân tay.
Vị mãnh tướng năm xưa bình loạn phương nam thiếu một tay này không cần Vân Sơ mời, chủ động nhảy ra dốc sức bố trí tốt nhất 500 người tạo thành lực lượng tốt nhất.
Tô Định Phương nói đúng lắm, thời đại võ tướng qua rồi, chiến tranh bây giờ là so quốc lực.
Cuối cùng Vân Sơ thấy một đội quân chất phác tới không thể chất phác hơn, cả đội quân đen xì xì, chẳng hào hùng tí nào.
"Vì sao không mặc thiết giáp?" Vân Sơ không ý kiến gì về màu sắc, nhưng thấy rất nhiều quân tốt mặc giáp da thì không hiểu:
Triệu Hiếu Tổ khịt mũi coi thường yêu cầu của Vân Sơ: "Khiêu đãng binh mà mặc thiết giáp thì còn nhảy lên được sao, lần này tác chiến lấy đoạt cờ làm đầu, luận tới bộ chiến thì huyện tôn có chút ưu thế, nhưng khi mã chiến, huyện tôn còn phát huy được thân pháp linh hoạt không?"
"Tới khi đó so sức ai lớn hơn, Tiết Nhân Quý có sức ném ngựa, Bùi Hành Kiệm có sức nâng đỉnh, luận chọi cứng, huyện tôn ngài chỉ có thua thôi."
"Nên huyện tôn phải tránh mã chiến với họ, hơn nữa Tiết Nhân Quý tiễn thuật vô song, tiễn thuật Bùi Hành Kiệm cũng không kém là bao. Tiễn thuật của huyện tôn kém cả hai người đó."
"Thế nên thứ duy nhất huyện tôn có thể dựa vào là chiến trận. Tóm lại, huyện tôn phải hết sức tránh đối đầu với loại người như Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm."
Vân Sơ gật gù:" Ta nghe nói Tả vũ vệ có một kẻ tên Trình Vụ Đĩnh hình như cũng lợi hại lắm."
Triệu Hiếu Tổ cười hăng hắc:" Giờ huyện tôn mới biết à? Ngoài Trình Vụ Đĩnh còn có Vương Hiếu Kiệt, Vương Phương Dực, đều là anh kiệt trong giới trẻ. Không nói cá nhân thì hữu vụ vệ còn có một đội mạch đao, đám mạch đao thủ này ai ấy thân cao trên tám thước, hai tay cầm mạch đao, đó là sự tồn tại vô địch khi cận chiến. Dù là kỵ binh trước mặt mạch đao thủ cũng không có kết quả tốt đẹp gì."
"Còn về phần trọng giáp kỵ của Tả uy vệ, cường nỏ thụ của Hữu uy vệ, trọng giáp bộ tốt của Kiêu vệ, xem ra huyện tôn chưa biết đâu nhỉ?"
"Huyện tôn nên mừng vì những đội quân đó không tham dự tỷ thí đi, nếu không dù bản lĩnh ngài cao tới mấy, lão phu cũng khuyên ngài bỏ là hơn."
Vân Sơ rùng mình, nghe Triệu Hiếu Tổ giới thiệu y mới biết được mình ếch ngồi đáy giếng rồi, xem ra quân đội Đại Đường sở dĩ tung hoành thiên hạ là do sức mạnh đồng đều, không phải nhờ sự cường đại một hai đội quân.
Trước đó vì y thấy sự đi xuống của Huyền Giáp Quân, đội kỵ binh xưng là vô địch đương thời nên có cái nhìn phiến diện.
Lỡ mạnh miệng trước rồi, Vân Sơ gãi đầu:" Giờ phải làm sao?"
Triệu Hiếu Tổ cười khùng khục:" Lão phu có biện pháp để huyện tôn cầm cự tới cùng, có lẽ còn đoạt được cờ. Chỉ có điều quân trận trông rất khó coi."
Vân Sơ phất tay:" Chỉ cần thắng, ta không bận tâm xấu đẹp."
"Chẳng phải huyện tôn có một thứ vũ khí que dài có mười mấy cái cành vươn ra tua tủa, gọi là gì nhỉ?"
"Lang tiển ( chổi sói)."
"Thứ này cành tua tủa, dài một trượng rưỡi, giơ lên không có thể che toàn thân, đao thương đâm không qua. Nhưng thứ này chỉ có thể ngựa địch, không thể giết được kẻ địch toàn thân giáp trụ."
Triệu Hiếu Tổ phân tích:" Hơn nữa thứ này kích cỡ lớn, di chuyển gian nan, huyện tôn muốn tác chiến linh hoạt phải vứt bỏ nó."
"Song nếu kết hợp với quân trận của lão phu, uy lực tăng mạnh, huyện tôn có muốn nghe không?"
Vân Sơ tất nhiên muốn nghe.
"Lão phu thấy huyện tôn nhìn thì có vẻ lỗ mãng, kỳ thực là người cẩn trọng, không phải loại mãnh tướng một mực xông về phía trước. Đã thủ, vậy thì thủ tới mức vô liêm sỉ luôn đi."
"Huyện Vạn Niên nhiều công tượng, huyện tôn chỉ cần sửa cự thuẫn, thêm ít bộ phận nối vào nhau, một khi lên chiến trường, dùng những móc này, lấy năm mươi người làm một đội, tạo thành mai rùa."
"Khi đó lang tiển ngoài ngự địch, cường nỏ giết địch, khiêu đãng binh sẵn sàng phá địch. Cuối cùng lấy trường mâu làm phụ, lão phu cho rằng, mười cái mai rùa như thế, dù là Vệ công tới cũng chẳng làm được gì?" Triệu Hiếu Tổ hiến kế:
(*) Lang Tiển là vũ khí quan trọng trong Uyên Ương Trận của Thích Kế Quang chống lại cướp biển ngoài Oa, mình chả rõ là Thích Kế Quang nghĩ ra hay có từ trước rồi.