Vân Sơ không khó tưởng tượng ra chiến thuật mai rùa của Triệu Hiếu Tổ, chẳng phải quân đội La Mã cũng tương tự sao, chỉ là không dùng móc gắn vào nhau thôi, nhưng mà dùng móc gắn vào nhau làm Vân Sơ liên tưởng tới trận Xích Bích, liên hoàn chiến thuyền của Tào Táo bị chôn vùi trong biển lửa, hỏi :" Ta dùng hỏa tiễn đốt cái mai rùa của ngươi thì sao?"
Triệu Hiếu Tổ tính cả rồi:" Huyện tôn yên tâm, mỗi lần than dự đoạt cờ đều không mang theo hỏa tiễn. Dù là trường mâu cũng phải cắm thêm đầu gỗ, đao kiếm biến thành gõ, cung nỏ bỏ đầu bọc gỗ mềm. Lang tiển của huyện tôn chắc phải đổi thành trúc."
"Nếu không làm thế thì sau mỗi trận đoạt cờ kết thúc, xác chết ngổn ngang, bệ hạ làm thế được cái gì?"
Vân Sơ hiểu rồi, bảo sao ông ta nói là thủ tới mức vô liêm xỉ, các loại vũ khí khác bị hạn chế, nhưng thuẫn bài không bị hạn chế.
Khi người ta dùng kiếm gỗ, thương gỗ, mình lại dùng khiên sắt với nhau nối liền như mai rùa, thì làm sao mà đột phá được.
Địch không đánh được thì phải quanh sang đánh nhau, đợi đối phương đánh nhau tàn rồi mình mới vào dọn tàn cuộc.
Nhưng mà cũng có khiếm khuyết, đó là không cơ động, nếu người ta nhanh tay chém tướng đoạt cờ rồi thì chiến thuật con rùa của mình sẽ thành trò cười ngàn đời.
Vân Sơ tự nghĩ ra cách giải quyết:" Nếu ta tới chỗ cắm cờ trước, dù thế trận bảo vệ cờ, ông nói xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
Triệu Hiếu Tổ nhìn Vân Sơ không nói lên lời, quay sang bảo huyện úy Trương Giáp:" Hay là ngươi tham gia tỷ thí đi, lão phu lo 500 tướng sĩ mà đi theo huyện lệnh nhà ngươi sẽ bị mười lăm đội ngũ khác dẫm nát."
Trương Giáp thấy huyện tôn nhà mình sắc mặt không tốt, vội vàng nói:" Lão tướng quân nói đùa rồi, ti chức làm gì có bản lĩnh đó."
Triệu Hiếu Tổ nổi giận:" Lên chiến trường, lão phu thà dùng loại chỉ biết nghe lời như ngươi còn hơn là loại cho mình là thông minh, tự ý hành động."
"Lão phu sở dĩ bày ra trận mai rùa là vì cược đám Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, Trình Vụ Đĩnh đều coi thường huyện tôn ngài. Bọn họ không đánh ngài mà quay sang đánh nhau, ngài mới có chút cơ hội giành phần thắng."
Vân Sơ càng không vui:" Lão tướng quân sao coi thường ta như thế?"
Triệu Hiếu Tổ thở dài:" Lão phu lo vì có ngài, người ta sẽ quay sang đánh ngài trước, ngài rất giỏi hút thù hận của người khác."
"Vì sao người ta hận ta?"
"Huyện tôn ngài quên mất trước đó ngài làm gì rồi, ngài đắc tội với binh bộ từ trên xuống dưới một lượt, ngài nghĩ người ta có nhân cơ hội này làm gì đó ngài không?"
Vân Sơ nuốt nước bọt, con mẹ nó cứ tưởng đội ngũ của mình lần này có ưu thế đoạt cờ nhất, không ngờ lại là đội có khả năng bị dẫm đạp be bét nhất.
Khi Vân Sơ bí mật chọn binh tuyển tướng, Bùi Hành Kiệm chẳng nhàn, hắn nhìn trúng một người Tịnh Châu tên Vương Phương Dực.
Thấy người này có kiến giải về dùng binh, nên úy nhiệm làm phó tướng, tham gia trận chiến đoạt cờ. Đây cũng chính là một trong số anh kiệt trong giới trẻ mà Triệu Hiếu Tổ đã bình luận.
Tiết Nhân Quý cũng thay đổi tác phong lầm lỳ của mình, bỏ bách kỵ quân thường ngày bảo vệ hoàng đế, lựa chọn nhân tài trong tả hữu thiên ngưu.
Nghe nói vì ngưỡng mộ thanh danh của Tiết Nhân Quý, người xung phong theo hắn rất nhiều.
Ôn Nhu bỏ tiền đặt cửa Bùi Hành Kiệm và Tiết Nhân Quý, vì thế cửa đặt vào Vân Sơ tụt mạnh, từ một đền hai trở thành một đền tám.
Kỳ thực Ôn Nhu chẳng bỏ bao tiền, trọng điểm là một lần tụ tập giới quý công tử, đồng liêu, hắn lộ tin, Vân Sơ chỉ dùng người bất lương trong huyện tham chiến.
Mặc dù gọi là Tin Đồn huynh, nhưng thường ngày tin tức chỗ hắn truyền ra có chữ tín cao, nên mọi người nhận định trong mười lăm đội, đội ngũ của Vân Sơ là kém nhất.
Ôn Nhu làm việc chưa bao giờ chỉ đơn giản nhắm vào một việc, hắn là người luôn lợi dụng việc có lợi cho mình tới mức cao nhất, vắt hết giá trị của nó.
Nên chắc chắn không đơn giản như bề ngoài, Vân Sơ hỏi hắn định làm gì nữa, hắn không đáp.
Thế là Vân Sơ phải chuẩn bị đối diện với sự kiện đột phát, tên đó chỉ nhắm tới kết quả mình muốn, không bận tâm gây ra chuyện khác.
Hoàng đế kiểm duyệt đại quân là chuyện vô cùng nghiêm túc, ai cũng muốn tận lực thể hiện tốt nhất cho hoàng đế xem.
Hoàng đế điểm tướng cũng là chuyện hết sức riêng tư, cho nên dù vô số người muốn tới xem lần duyệt quân chắc chắn vô cùng đặc sắc này cũng không được.
Trong thành Trường An, nơi có nhiều quân đội đóng giữ nhất là Hoàng Thành.
Trong thập lục vệ có tám đóng ở hoàng thành, bảo vệ Cung Thành một cách nghiêm ngặt nhất.
Ngoài Trường An có tám vệ, vốn trong hoàng thành còn có cả thái tử lục soái, trước kia thái tử là Lý Trị, nên lục soái bây giờ thành Tả hữu thiên ngưu và Kim ngô vệ.
Một ngày ngày trước khi diễn ra sự kiện điểm binh Vân Sơ mới về nhà một chuyến, tinh thần trong nhà rất tốt, ai nấy tin vào chiến thắng của y hơn cả chính bản thân y. Nghe nói bách tính huyện Vạn Niên đặt tiền cược y thắng lên tới hơn 1000 quan rồi, với tỉ lệ một đền tám của Vân Sơ bây giờ, y mà thắng là khối nhà cái sạt nghiệp.
Trong nhà không có gì phải lo, hai đứa con vẫn ăn ngủ ỉa đái chẳng biết gì, chỉ là Vân Na làm đủ mọi trò, gào khóc, giận dỗi, làm nũng, Vân Sơ cũng đành chịu, không cách nào dẫn muội tử tới xem.
Hôm sau thời tiết không tốt cho lắm, mặt đất bị nước lũ nhấn chìm giờ đóng cứng lại, bốc lên sương mù.
Vân Sơ dẫn người của mình tới Khúc Giang Lý từ rất sớm, nhưng Bách kỵ ti còn tới sớm hơn, bọn họ đã phong tỏa chặt chẽ khu vực xung quanh đài điểm tướng, không cho Vân Sơ dẫn đội ngũ vào làm quen địa điểm.
Vân Sơ cũng chẳng có ý định đó, dẫn bộ hạ tới lò gạch ấm áp, nơi này địa thế cao, cũng có thể nhìn thấy đài điểm tướng.
Mặt trời đã ra, mặt đất bị sương mù dày đặc bao phủ, cho nên căng mặt nhìn cũng chẳng thấy đâu.
Một thớt ngựa từ trong sương mù chui ra, không một tiếng động, thiết giáp trên người kỵ sĩ phủ một lớp băng mỏng. Rõ ràng tên kỵ binh có thể một tay cầm lá cờ lớn ấy chẳng sợ lạnh, cắm cờ xuống đất.
Trong sương mù sau lưng hắn bóng người thấp thoáng, có thể nhìn ra bọn họ ăn mặc giống nhau, lặng lẽ như bóng ma.
Đợi lúc trời sáng hơn một lúc, mặt trời đã lộ ra gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, sương mù đã tan đi phần nào, Vân Sơ mới phát hiện, trong tầm mắt của mình toàn là phủ binh. Đội hình của những người này giống chữ U, mà đài điểm tướng mới xây vừa vặn nằm trọn trong chữ U đó.
Đừng nói đài điểm tướng, bất kỳ vật nào được đặt vị trí này đều trở nên vinh diệu vô cùng.
Loan giá của Lý Trị từ thành Trường An đi tới, tất cả đều phải khom mình, dù là kỵ sĩ ngồi trên ngựa cũng chăm chú nhìn vào loan giá.