Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 475 - Q2 - Chương 255: Sa Trường Điểm Binh. (2)

Q2 - Chương 255: Sa trường điểm binh. (2) Q2 - Chương 255: Sa trường điểm binh. (2)

Hoàng đế Đại Đường kiểm duyệt quân đội hết sức trầm lắng, Lý Trị cứ thế ngồi trên loan giá, đi trước là nữ quân tuân tú, theo sau là hộ vệ khôi ngô, trái phải là cung nữ xinh đẹp như hồ ly. Và cuối cùng là bách kỵ bị đám Vân Sơ chế nhạo.

Có điều hôm nay đội ngũ này hình như khác rồi, mã sóc to bằng cổ tay kẹp ở nách vô cùng vững vàng, khiến đội quân này như ma thần đi trong sương, khí thế áp đảo xung quanh.

Bùi Hành Kiệm cũng không thể vào sân, thấy Vân Sơ cứ trố mắt ra thì nói:" Đừng nhìn nữa, đó là bách kỵ thật sự đấy."

Vân Sơ ngạc nhiên:" Còn có bách kỵ giả à?"

"Võ sĩ tới cấp bậc của bọn họ rồi mà phải liên tục xuất hiện trước mặt mọi người diễn xiếc khỉ, với họ mà nói là sự sỉ nhục."

"Tức là ...."

"Đúng thế, bình thường xuất hiện trước mặt mọi người đều là đám con cháu kém cỏi của bách kỵ trước kia. Còn bách kỵ trước mắt ngươi chính là người một nghìn chọn một, ngày ngày trui rèn khắc khổ đấy. Không tin lát nữa đợi bệ hạ chủ trì nghi thức xong, ngươi khiêu chiến thử xem." Bùi Hành Kiệm xúi:

Vân Sơ sao dễ bị khích thế, mỉa mai:" Sao ngươi không thử? Hiểu rồi, đã thử, bị người ta đánh thảm luôn phải không?"

"Đó là năm ta mười hai tuổi rồi."

"Kể đi xem nào."

"Có gì mà kể, khi đó ta tham dự tuyển bách kỵ thất bại thế thôi. Tuyển chọn chia ra làm bốn bậc Giáp, Ất, Bính, Đinh. Giáp được chọn, Ất dự bị."

"Ngươi xếp vào bậc Đinh đúng không, thế nên bao năm qua mất hết tự tin không thử lại nữa."

Bùi Hành Kiệm hừ một tiếng không nói gì cả, xem ra bị Vân Sơ nói đúng rồi, y phát ra tiếng cười nhạo.

"Chẳng qua khi đó ta sống trong nhung lụa bị chiều hư thôi, kết quả bây giờ là nhờ thất bại ngày đó mà nỗ lực đấy, ngươi biết cái thá gì."

Vân Sơ còn định nói gì nhưng lúc này Lý Trị thân mặc khải giáp đã đứng lên đài cao. Không có nghi thức rườm rà, cũng không có phát ngôn hào hùng nào hết, hắn thậm chí không nói một lời, chỉ xô đổ cờ thanh long màu xanh ở phía chính đông. Thế là Tả hữu vũ vệ bắt đầu hành động, cũng không hề huyên náo, chỉ có tiếng còi chói tai rất có tiết tấu vang lên. Tiếp đó sáu tráng hán trên đài cao đánh trống lớn.

Hai vạn bốn nghìn binh mã của Tả hữu vũ vệ tràn ra, hùng tráng vô cùng.

Đội hình không chỉnh tề như suy nghĩ của Vân Sơ, nhưng chứng kiến đội quân này bày ra các loại thế trận, không hề có hô hào, chỉ có sự trầm mặc đáng sợ làm từng hồi gai ốc nổ lên người Vân Sơ. Y không khỏi sinh ra ý nghĩ, nếu mình có bằng này quân đội, cái gì cũng dám làm.

Nhưng mà bây giờ rõ ràng tất cả những quân sĩ này đều thuộc về một mình Lý Trị, nên Vân Sơ chẳng dám làm cái quái gì.

Ý nghĩa của duyệt binh để hoàng đế biết, mình mới là thống soái chân chính của quân đội.

Ở đây, mỗi một người đều coi ý chí của hắn là mục tiêu.

Thế nên đây không phải là màn biểu diễn mua vui cho đám đông.

Lý Trị lần lượt xô đổ cờ thanh long, chu tước, bạch hổ, huyền vũ đại biểu cho đông tây nam nắc, quân đội lập tức theo hiệu lệnh gõ trống, tiến hành hành quân, bày trận, hoặc là đối chiến.

Tuy vẫn mang tính biểu diễn, nhưng không vì thế có chút qua loa lấy lệ nào ở đây, tất cả tướng lĩnh đều dùng kỷ luật lúc lên trên, từng hiệu lệnh đưa ra đều phải thực hiện chính xác nhất, sai sót xử theo quân lệnh.

Lý Tích mặc một bộ giáp cũ kỹ đứng trên cùng, bên cạnh ông ta là Trình Giảo Kim, đằng sau là đám lão tướng Tô Định Phương, Trịnh Nhân Thái. Tuy ai nấy râu đã trắng cả, nhưng càng làm trận thế này trở nên trang nghiêm.

Cung nữ mỹ lệ nâng một chén hoàng kim quỳ trước mặt Lý Trị, Lý Trị cầm ấm vàng rót rượu vào chén. Các cung nữ lần lượt đưa chén tới cho đám Lý Tích, các lão tướng lần lượt uống cạn.

"Kẻ tin ta uống rượu, không tin ta thì ném chén! Bình vàng trong tay hoàng đế là bình âm dương, bên trong chứa cả rượu ngon lẫn rượu độc. Hoàng đế muốn ai chết thì rót cho rượu độc, tin ai thì rót cho người ngon."

"Không ai biết mình được rót cho rượu gì, thời cao tổ, võ tướng chết bởi ấm rượu này rất nhiều."

"Khi đó Lưu Văn Tĩnh lo Bùi Tịch sẽ hại mình, bảo Cao tổ ban cho mình rượu độc. Nên lúc nhận chén rượu, ông ta lấy lý do mình là quan văn thoái thác không uống."

"Cuối cùng chết ở pháp trường với tội danh mưu phản."

"Mỗi lần điểm tướng duyệt binh đều có người chết, không biết hôm nay ai chết."

Nghe Bùi Hành Kiệm kể bí mật về cái bình vàng, Vân Sơ vốn cho rằng được uống rượu chén vàng là vinh quang, lòng ớn lạnh.

Có lẽ ban rượu là một quá trình cảnh cáo, cảnh cáo loại người không coi hoàng đế ra gì như Vây Sơ, bây giờ thực sự có hiệu quả rồi.

Vân Sơ rất muốn nhìn thấy có người uống rượu xong lập tức ngã lăm ra chết, như vậy mình còn có kinh nghiệm, chẳng may mình được ban rượu độc còn biết ngã xuống với tư thế nào đỡ mất thể diện.

Đáng tiếc, cả đám đông có tư cách được ban rượu đứng trong gió một tuần trà rồi không ai ngã xuống, sau đó tay ôm tim la hét mấy câu phản nghịch.

Không có ai hết làm Vân Sơ lẫn Bùi Hành Kiệm đều vô cùng thất vọng.

Bùi Hành Kiệm thấy Vân Sơ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, hắng giọng giải thích:" Thứ này lâu rồi không dùng, từ thời thái tông chưa từng có ai chết."

Vân Sơ gật đầu, biểu thị tiếp nhận giải thích, dù sao với sự kiêu ngạo của thái tông, ông ta không thèm dùng cách này để đối phó với đại thần của mình, không thích ai thì chém một phát chết luôn là xong.

Bây giờ Lý Trị dùng nhưng không giết ai, Vân Sơ cho rằng đó là thủ đoạn vô cùng cao minh.

Một mặt nói với các tướng quân ở nơi này, là hắn tin tưởng họ, một mặt cũng là cảnh cáo, nếu các ngươi không biết nhớ ơn, lần sau rất có thể uống vào sẽ là rượu độc.

Lý Trị cũng tuyên bố rõ, hắn không yên tâm và rộng lượng với các tướng quân như đối với thái tông, song hắn cho họ cơ hội.

Rượu uống hết, không chỉ chén vàng mà ngay cả những mỹ nhân trông như hồ ly tinh cũng được thưởng cho các tướng quân.

Bùi Hành Kiệm chép miệng:" Đáng tiếc!"

Vân Sơ rõ ràng cùng suy nghĩ với hắn, hỏi:" Lát nữa ta đoạt cờ thanh công có được thưởng mỹ nhân không?"

"Mỹ nhân thuộc về lão tướng, còn các tướng quân trẻ và tráng niên thì không được đâu." Bùi Hành Kiệm dập tắt hi vọng của y:

Vân Sơ liền dùng tư duy tăm tối nhất suy đoán, thưởng mỹ nhân cho lão tướng là hi vọng họ chìm đắm trong ổ ôn nhu rồi chết cho sớm.

Không thưởng cho người trẻ bọn họ chính là không muốn bọn họ sinh con đẻ cái quá nhiều.

Nhìn Lão Lương đã bắt đầu bóp mông một con hồ ly tinh, Vân Sơ thấy suy đoán của mình đúng chín phần.

(*) Đội hình mai rùa.

Bình Luận (0)
Comment